“Đường phố đế đô gần đây có nhiều binh mã quá, đã xảy ra đại án gì sao?”
Mấy thương nhân từ bên ngoài vào kinh thành mua bán, ngồi ở vị trí lầu hai bên cửa sổ trong một tửu lâu, từ trên cao ngắm nhìn đường phố bên dưới, trước đó không lâu đã thấy một đội quan binh đi ngang qua, bây giờ lại thấy một đám vừa người vừa ngựa, nhanh chóng rẽ đường mà qua.
“Đó, cả tháng nay đi đâu cũng thấy thế này, hình như quan phủ quyết chí không phong tỏa cả Tam Yên Hoa này thì không được thì phải.”
Ông chủ đứng bên cạnh vừa rót rượu ọi người, vừa nói tin tức trà nước.
“Hơn nữa, bây giờ thủ vệ trong thành cũng rất nghiêm khắc, buổi tối đốt đuốc rất nhiều.”
“Tam Yên Hoa!” Mọi người tập trung đến gần nghe ngóng. “Chẳng lẽ có đạo tặc giang hồ trốn ở đây sao?” Nếu không, vì sao kỹ quán lại đặc biệt bị lục soát nhiều chứ?
“Nghe nói mấy năm gần đây, tên trộm nổi tiếng trên giang hồ Tử Phi Song Nguyệt, mấy tháng trước đã trộm đi trân bảo mà Đông Vực tiến cống cho triều đình, ban đầu chỉ là trộm báu vật thôi, bây giờ lại bắt đầu giết người, mà tất cả đều là người trong quan phủ, tất cả đều chết ở Tam Yên Hoa đó!”
“Tử Phi Song Nguyệt! Không phải bên ngoài đồn rằng hắn chỉ trộm báu vật, không làm hại đến mạng người hay sao?”
“Có lẽ thời gian này hắn liên tục bị đuổi giết nên mới nổi giận.”
“Đã có liên tục bảy người chết trong quan phủ rồi.”
“Tử Phi Song Nguyệt này đúng là càng lúc càng quá đáng, vậy mà lúc trước ta còn ngưỡng mộ hắn, nhiều lần bị quan phủ đuổi bắt cũng có thể thoát thân, ngay cả trộm báu vật cũng có nguyên tắc, chỉ ra tay với quan lại tham ô và mấy tên phú thương keo kiệt, bây giờ thì giống như vẽ đường cho hươu chạy vậy!” Làm cho người ta không mắng thì không được!
“Nghe nói mấy hôm trước, ngự tiền thần bổ Lục gia đã được triều đình ban lệnh, trong vòng nửa tháng phải bắt được Tử Phi Song Nguyệt về.”
“Nửa tháng?!” Nghe thấy kỳ hạn, có người lo lắng hỏi. “Quan phủ điều tra một năm cũng không có đầu mối gì, nửa tháng là có thể tìm được người sao?”
“Vì đã có đầu mối rồi nên mới muốn Lục gia mau chóng tìm người, hơn nữa, nghe nói lần này là do Tam hoàng tử tự mình dâng tấu, nói rằng không thể để mặc cho tên đạo chích này làm hại dân chúng, xin triều đình nhanh chóng ban lệnh truy nã!”
“Tam hoàng tử quả nhiên là vì dân vì nước, đúng là một hoàng tử tốt.”
Nói đến vị hoàng tử Chu Dục luôn mặc hoa phục xa hoa quý khí này, tuy tay lúc nào cũng có đầy kim ngân châu báu nhưng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét, cảm giác ngược lại, không khác gì một cô gái, kim ngân châu báu chỉ tôn lên vẻ quý khí sang trọng của hắn, lại thêm giọng nói mềm mại êm tai kia làm ọi người đều cảm thấy yêu thích, cũng thích đàm luận về lời nói, hành động của hắn khi trà dư tửu hậu.
Hơn nữa, vị hoàng tử “xinh đẹp” này không hề có khái niệm về phân biệt giới tính, mỹ nữ, mỹ nam, mỹ thiếu niên đều nằm trong mục tiêu của hắn, bởi vì cái đẹp không chỉ là ở dung mạo, tính cách cũng có thể đẹp, phong thái cũng có thể đẹp, khí lực cũng có thể đẹp, bất kỳ cái đẹp nào cũng nằm trong nhận định của Chu Dục hắn, vì vậy, chuyện tình yêu của Tam hoàng tử này luôn dùng từ “rực rỡ muôn màu” để hình dung.
Cũng bởi vì phong thái và những câu chuyện nói mãi cũng không hết này, làm cho vị hoàng tử này trở thành sự khác biệt trong lòng dân chúng, cũng làm cho Tam hoàng tử Chu Dục vô hình trở thành vị hoàng tộc gần gũi với dân chúng nhất.
“Xem ra mấy ngày nay nên yên phận ở đế đô một chút, đừng đến gần Tam Yên Hoa thì hơn.”
Nếu lỡ như xui xẻo gặp phải Tử Phi Song Nguyệt, bị giết ngoài ý muốn, vậy thì đúng là cái chết oan ức!
“Sợ cái gì, nghe nói Tử Phi Song Nguyệt chỉ giết người trong quan phủ, dân đen như chúng ta thì có gì phải sợ, ta lại muốn đến “Ngọc Quỳnh lâu” để chiêm ngưỡng danh kỹ nổi tiếng vô song Tử Yên, lắng nghe tiếng đàn tuyệt nghệ của nàng.”
Ngọc Quỳnh Lâu là kỹ quán đắt khách nhất ở Tam Yên Hoa, Tử Yên chính là một trong những bông hồng vô giá ở đó, vô số công tử quyền quý muốn thân cận giai nhân, thậm chí cho dù đổ máu tranh giành cũng không tiếc!
“Triệu huynh thật có lòng nha! Nhưng theo ta thấy thì Tử Yên này là thứ phiền toái, dù được xưng là sắc nghệ song tuyệt, bán nghệ không bán thân, nhưng vấn đề là một tháng chỉ xuất hiện có hai ngày, xuất hiện cũng chỉ ngồi ở cạnh hồ trong hậu viên của Ngọc Quỳnh lâu hiến nghệ, mọi người chỉ có thể ngồi ở bên bờ nghe nhạc, dù truyền thuyết bảo là nàng đẹp tựa tiên nữ, nhưng khi Tử Yên xuất hiện đều có khăn che mặt, người nhìn thấy chân dung thật sự của nàng ít đến đáng thương, thần thần bí bí, mọi người chỉ là nghe nói nhiều nhất thôi, ai mà biết thật sự là như thế nào?!”
“Mọi người thích nhất là những người tỏ vẻ thần bí thế này, nhìn thấy còn khó, nghe nói muốn đến giữa hồ nghe nhạc phải tốn mất 100 lượng, vào trong đình thưởng thức giai nhân khảy đàn mất 1.000 lượng, Triệu huynh à, một khúc này không biết lấy bao nhiêu tiện nghi của ngươi.” Một anh bạn khác nói.
Quan trọng nhất, cho dù có tiền vào bên trong đình hồ, đến gần giai nhân một chút, thì thủy chung cũng chỉ được nhìn qua một tấm lụa mỏng, tiêu nhiều tiền, rốt cuộc chỉ được chiêm ngưỡng một “vẻ đẹp mông lung”, không đáng giá!
“Xem ra khi gặp được chân diện thật của Tử Yên cô nương thì đã táng gia bại sản rồi!” Nói như vậy, càng làm người ta cảm thấy tò mò hơn, không biết vị danh kỹ này như thế nào. “Không biết có người nào thật sự nhìn thấy chưa nhỉ?!”
“Ta đoán người từng gặp thực sự chỉ có Tô gia Tứ thiếu gia thôi!”
“Tô gia trong tứ đại gia tộc sao? Tứ thiếu gia!” Một vị thương nhân xen vào, như nhớ đến gì đó nói: “Là Tô Thiếu Sơ bộ dạng anh tuấn, thường xuyên lưu luyến ở Ngọc Quỳnh lâu, có quan hệ mập mờ với Tam hoàng tử sao?”
“Chính là Tô Thiếu Sơ – đã bàn đến Tam hoàng tử thì không thể không có hắn.”
“Chẳng lẽ nam nữ gì cũng xơi, Tô Thiếu Sơ không những có quan hệ với Tam hoàng tử, mà ngay cả Tử Yên cũng muốn?”
“Không đúng sao! Ta nghe nói Tô tứ thiếu có quan hệ mờ ám với Lục thiếu phu nhân Nhan San San, Lục thiếu tông chủ Lục Minh Triêu tức giận vô cùng, từ đó thường đến Ngọc Quỳnh lâu mua say; Tam hoàng tử thừa dịp đó mà bắt đầu gần gũi với Lục Minh Triêu, trước đó Tam hoàng tử cũng đã nói, thích nhất là khí lực và vẻ đẹp tính cách của Lục Minh Triêu.”
“Nhưng ta thấy không giống vậy, có chút phức tạp, hình như là Tam hoàng tử thích Lục gia Thiếu tông chủ, Lục gia Thiếu phu nhân lại thích Tô gia Tứ thiếu, Tô gia Tứ thiếu lại thích Tử Yên.”
“Không, nói vậy cũng không đúng lắm, nếu Tam hoàng tử thích Lục Thiếu tông chủ, vậy sao có thể quy định trong thời gian ngắn như vậy bắt lấy Tử Phi Song Nguyệt chứ, không bắt được người là triều đình sẽ trách tội xuống đó.” Tam hoàng tử không nên đối xử với người mình thích như vậy mới đúng.
“Có đúng như lời đồn hay không thì chưa biết, có lẽ thật ra là Lục gia Thiếu tông chủ và Tô gia Tứ thiếu mới là hai người yêu nhau, không chừng người mà Lục thiếu tông chủ thích không phải là cái gì mà đệ nhất mỹ nhân gì đó, mà là Tô Thiếu Sơ tuấn dật tiêu sái; về phần Tam hoàng tử, ta thấy tất cả hắn đều thích, dù sao bên trong chuyện này, nam đẹp, nữ đẹp, rất phù hợp với Tam hoàng tử, ta nói, không chừng Tam hoàng tử mới là người ngồi mát ăn bát vàng đằng sau lưng.”
Cách nói này đều được mọi người nhất trí tiến hành, sau khi mọi người biên soạn lại một số tin đồn này, mới kết thúc bằng lời kết, đồng thời, không quên cảm thán về thế đạo nhân gian.
“Họ đều là danh môn vọng tộc, vậy mà lại có quan hệ hỗn độn, phức tạp như thế, nam nam, nữ nữ, một đám đều là dâm loạn, chậc, hỏng hết cả rồi.”
Nói đi nói lại, truyền đến truyền đi, cuối cùng kết luận, mọi người nâng chén kính rượu, tiếp tục mua vui, đồng thời, không quên quyết định, phát hiện mới này ngày mai sẽ chia sẻ với tất cả mọi người.
Bên cạnh những người này, trong một mái hiên được ngăn cách bằng một tấm màn trúc, thủy chung chỉ uống rượu, lông mày nhướng lên, hứng thú nghe những chuyện tào lao bên cạnh.
“Phó huynh, đế đô đáng yêu không? Từ hoàng tộc, cho tới dân chúng, ngay cả những lời đồn đáng yêu, nơi nào cũng có, ở nơi này, lời đồn vĩnh viễn cũng là vật có lực sinh tồn mạnh nhất.” Sau khi nghe nói xong, nhướng nhướng mày, nâng chén kính người đàn ông đối diện, sau đó cười uống cạn chén rượu.
Tô Thiếu Sơ y phục vàng nhạt, không hề có một món trang sức lôi thôi nào trên người, bởi vì chủ nhân của xiêm y toát lên vẻ ưu nhã tự tin, trong con ngươi mang theo một chút cao ngạo, làm ọi người chú ý đến, trán nghiêm nghị, khóe môi mím lại cười yếu ớt, tỏ rõ vẻ chế giễu, khinh thường.
“Cho dù là ở đâu, đức hạnh xấu xa của Tô Thiếu Sơ ngươi vĩnh viễn cũng không thay đổi.”
Nam tử khôi ngô nhanh nhẹn dũng mãnh, gương mặt góc cạnh cùng thần thái cao ngạo tự tin, làm cho người ta sinh ra chút thèm thuồng, không thưởng rượu ưu nhã như Tô Thiếu Sơ, mà cầm lấy vò rượu kế bên, liên tục rót vào chén lớn trước mặt uống.
“Phó huynh đang kêu oan thay ai sao? Hay là Phó huynh cũng nghĩ xấu cho tiểu đệ?” Tô Thiếu Sơ cười toan tính. “Đừng lo lắng, chuyện nên chịu trách nhiệm tiểu đệ quyết không trốn tránh, sẽ không làm Phó huynh ngươi khó xử.”
“Bên ngoài thì tỏ ra đạo mạo, thực chất bên trong phải gọi là gian xảo, đầy âm mưu, có loại bạn như Tô Thiếu Sơ ngươi thật làm cho ta khó xử.”
“Chao ôi chao ôi, Phó huynh, hy vọng ngươi đừng trong tình huống nguy cấp này là vứt bỏ tình nghĩa với tiểu đệ ta, vì mặt mũi của người tiểu đệ này, cá tính ta yếu ớt, kiên cường cho tới giờ cũng không hề có trong bộ não của ta, ngàn vạn đừng vứt bỏ ta vào lúc này, Thiếu Sơ đệ đệ ta chịu không nổi nha!”
“Bằng Tô Thiếu Sơ ngươi, chẳng lẽ không tìm được kẻ ngu ngốc hy sinh thay ình sao.”
“Phó huynh.” Tô Thiếu Sơ mở quạt ra, cười rực rỡ. “Cần gì phải trách cứ mình chứ?!”
Nói vài lời ba xạo, kích nhẹ, làm cho sắc mặt Phó Diêu Phong trầm xuống, ngu ngốc làm người hy sinh, không khác gì đang chửi hắn, thường bị mấy câu của Tô Thiếu Sơ nói là chạy đến giúp đỡ.
“Giao hữu vô ý, quả thật nên tự trách!” Phó Diêu Phong lạnh lùng cười một tiếng, ngửa đầu uống cạn chén rượu.
“Phó huynh, mấy ngày trước ở Nam Nguyên gặp chuyện gì không hài lòng sao? Hay là uống Bạch Lộ nhiều quá, làm cho tâm trạng cũng nóng theo?” Sao bỗng nhiên thay đổi thế này?
“Có lẽ rất muốn xem Tô Thiếu Sơ ngươi có thể lộn xộn đến khi nào, khi nào có thể chỉ biết giao ra mà không nhận lại?” Cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, người này tuyệt không hề có tính đến chuyện tốt, hết lần này đến lần khác, đều làm cho người khác cảm thấy bị hắn tính kế.
“Ừ, chịu mệt nhọc là chuyện người tốt nên làm, đáng tiếc…” Tô Thiếu Sơ áy náy cười. “Ta không phải là người tốt.”
“Bản thân cũng tự biết mình là người xấu sao?”
“Thật là, Phó huynh, sao lại có thể nói bạn tốt của mình như vậy chứ?!” Thu lại cây quạt chỉ chỉ vào hắn, điệu bộ tệ hết biết! “Ta chỉ nói không phải người tốt, chứ có bảo ta là người xấu đâu! Muốn ta chọn sao?! Người tốt không sống lâu được, lại để tai họa lại cho ngàn năm sau, vậy thì