Chương 31:
“Thế nào?” Đồng Dã gần như gạt đám người ra để chạy về tìm Vinh Hạ Sinh.
Màn biểu diễn chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhưng tinh thần hắn vô cùng phấn chấn, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Hắn cầm lấy bình rượu trên bàn tu một ngụm lớn, rồi mong chờ nhìn người trước mặt trả lời.
Vinh Hạ Sinh đưa khăn giấy cho hắn lau mồ hôi. “Hay lắm.”
Đồng Dã cười, vừa nhướn mày vừa lau đi mồ hôi bên thái dương. “Đẹp trai không?”
“Đẹp trai lắm.” Vinh Hạ Sinh khúc khích cười nhìn hắn, không ki bo một câu khích lệ.
Đồng Dã rất thích nghe Vinh Hạ Sinh khen mình, cho dù là lịch sự khách sao hay khen ngợi chân thành cũng đều thích.
Chỉ cần là do Vinh Hạ Sinh nói, tất cả đều có thể khiến hắn vui vẻ một thời gian dài.
Những người khác trong ban nhạc cũng đã trở lại, giọng ca chính còn cầm theo cả số điện thoại của một cô gái. Đối với loại hành vi này từ trước đến nay Đồng Dã vẫn thường khịt mũi khinh thường, nhưng giọng ca chính nói. “Tinh thần rock and roll của tôi chính là: Âm nhạc, sân khấu và con gái.”
Đồng Dã kệ cậu ta, dù sao mọi người ai cũng biết rõ rằng ban nhạc này của bọn họ chẳng thể nào tồn tại cả đời.
Mọi người bước tới rồi ngồi về vị trí cũ.
Tưởng Tức nhìn thấy hộp thuốc trên bàn bèn sửng sốt một chút, sau đó lặng lẽ bỏ vào trong túi quần mình.
Đồng Dã ở đằng kia vẫn đang hưng phấn bình luận với mọi người về màn biểu diễn lúc nãy cho nên không để ý động tác của Tưởng Tức, nhưng Vinh Hạ Sinh an tĩnh ngồi uống nước ở bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng.
Tưởng Tức và anh liếc nhìn nhau, cũng chẳng ai nhiều lời.
Khi đám người rời khỏi quán bar thì đã là 12 giờ, cánh cửa vừa mở ra gió lạnh bên ngoài đã gào thét tập kích bọn họ.
Đồng Dã thấy Vinh Hạ Sinh rụt rụt cổ lại rồi đưa tay kéo cao cổ áo khoác lên.
Hắn vòng sang phía bên kia của Vinh Hạ Sinh, như có như không chắn gió giúp anh.
Trừ Đồng Dã đi theo Vinh Hạ Sinh về nhà, những người còn lại đều ở trọ trong trường học, Vinh Hạ Sinh nói. “Cũng tiện đường, để tôi đưa các cậu về. Nhưng mà nhiều người thế này không vừa một xe, có lẽ phải gọi thêm một xe khác nữa.”
“Không cần đâu.” Tưởng Tức nói. “Tôi gọi xe rồi, chắc là đang tới.”
Y nhìn thoáng qua điện thoại. “Còn hai phút nữa, bọn tôi vào trong đợi một lát, hai người cứ đi trước đi, trên đường lái xe cẩn thận.”
Vinh Hạ Sinh nhìn Đồng Dã như đang đợi hắn quyết định.
Thật ra Đồng Dã cảm thấy không có vấn đề gì, hắn phất tay với mấy người Tưởng Tức, sau đó dùng bả vai huých Vinh Hạ Sinh. “Đi nào đi nào, lạnh quá.”
Gió lạnh luồn vào trong theo cổ áo, Đồng Dã cảm thấy trong bụng mình cũng toàn hơi lạnh cả rồi.
Bình thường mỗi khi ra cửa Vinh Hạ Sinh đều làm công tác giữ ấm cực kỳ tốt, không giống với thiếu niên Đồng Dã chỉ cần phong độ chứ không cần ấm, đối với Vinh Hạ Sinh mà nói thì đẹp hay không đẹp chẳng phải chuyện quan trọng, cứ gọn gàng mà ấm áp mới là điều phải để ý đầu tiên.
Nhưng hôm nay khi đến đây Vinh Hạ Sinh lại để khăn quàng ở trong xe, bây giờ gió thổi tới cảm thấy như bị từng mảnh dao nhỏ cứa lên mặt.
Anh cũng vẫy tay với hội Tưởng Tức, sau đó dựng cổ áo lên vùi mặt vào rồi cúi đầu bước nhanh theo Đồng Dã.
Trời lạnh, xe đậu ở bên ngoài vài tiếng đồng hồ, khi ngồi vào chỉ chắn được chút gió chứ cũng chẳng ấm áp thêm được tí nào.
Vinh Hạ Sinh nhanh tay mở điều hòa rồi ngồi chà sát hai bàn tay đông cứng.
“Đúng rồi.” Vinh Hạ Sinh đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, xoay người qua ghế sau lấy một cái túi giấy. “Cho cậu này.”
Một túi giấy màu đen vuông vức, ở giữa in một chiếc logo nhỏ.
Đồng Dã sửng sốt một chút, trước khi đưa tay nhận lấy còn nghi hoặc nhìn vào bên trong.
“Khăn quàng cổ?” Đồng Dã vui vẻ đến cả đôi mắt cũng sáng lên. “Anh tặng tôi sao?”
Hắn nhận lấy, nhấc từ trong túi ra một chiếc khăn quàng cổ.
Khăn len sợi mềm mại còn mang theo chút hương thơm nhàn nhạt.
Đồng Dã vừa choàng khăn lên cổ vừa hưng phấn hỏi như đứa trẻ được nhận lì xì. “Đây là quà Giáng Sinh ư? Nhưng vẫn còn sớm mà.”
“Không phải.” Vinh Hạ Sinh khởi động xe. “Chỉ là thấy cho nên tiện tay mua.”
Anh cảm thấy hơi ngượng.
Vinh Hạ Sinh chưa từng có kinh nghiệm tặng quà cho người khác trực tiếp cho nên bây giờ anh thấy hơi ngượng khi phải đối diện với Đồng Dã. Khi đó anh chỉ nghĩ rằng Đồng Dã sẽ cần, cho nên mới không nghĩ thêm nhiều mà mua ngay lập tức.
Bây giờ lại đột nhiên cảm thấy hình như hơi mờ ám.
Mờ ám.
Tim anh đột nhiên hẫng một nhịp.
Anh không thích từ này cho lắm.
Từ nhỏ đến lớn các mối quan hệ của Đồng Dã đều tốt, quà được nhận cũng nhiều chẳng thể đếm được, nhưng từ khi nhận được chiếc khăn len màu đen này, ngày nào hắn cũng mang theo, đến cả lúc ngủ gật trong giờ học cũng phải dùng làm gối đầu.
Đây là quà Vinh Hạ Sinh tặng.
Chú nhỏ có thể đánh văng toàn bộ thế giới kia ấy vậy mà lại mở ra một cánh cửa sổ cho hắn, tuy rằng tạm thời vẫn chưa thể đi vào được nhưng ít ra thỉnh thoảng cũng có thể nhìn trộm thế giới của người ấy một chút.
Đúng như Tưởng Tức nói, “Chó Săn” không được mời biểu diễn nữa.
Mấy người trong ban nhạc thỉnh thoảng sẽ cùng nhau ăn cơm và nói chuyện phiếm, giọng ca chính không biết chuyện gì mà nói với Tưởng Tức. “Anh Tức, anh hỏi anh Bùi chút xem, cuối năm mấy suất diễn ở livehouse chắc là nhiều lắm đó, cho bọn này xin tí không khí náo nhiệt với.”
Bọn họ đều không ngóng chờ việc nổi tiếng và kiếm tiền, họ chỉ đơn giản là thích được đứng trên sân khấu.
Tưởng Tức hiểu rõ, nhưng lại không thể nói thành lời.
“Gần đây anh ta bận.” Tưởng Tức nói. “Để nói sau đi.”
Đồng Dã nhìn ra được Tưởng Tức có mâu thuẫn với anh Bùi. Việc mâu thuẫn gượng gạo này bọn họ là người ngoài, cho nên cũng không tiện hỏi.
Đồng Dã ngắt lời. “Sắp đến cuối kỳ rồi, kể cả có được mời thì chúng ta cũng phải cân nhắc nữa.”
Giọng ca chính mếu máo khảy mấy hạt cơm trong bát, hơi không thoải mái nói. “Tại tôi thấy chúng ta không còn nhiều thời gian nữa mà, Tiểu Tứ nửa cuối năm sau đi nước ngoài rồi.”
Năm