Chương 32:
Người ta nói con người phải mất đến 21 ngày mới có thể hình thành được một thói quen, Vinh Hạ Sinh không chắc điều này có phải là thật hay không, bởi vì anh chưa từng cố gắng thay đổi điều gì cả.
Nhưng anh có thể khẳng định rằng, trong một tháng qua anh đã không hay biết mà quen với cuộc sống sinh hoạt hai người.
Trong khoảng thời gian qua Vinh Hạ Sinh hoàn toàn không có ý thức về vấn đề này, mãi cho đến khi nghe được từ chính miệng Đồng Dã nói rằng hắn có khả năng phải dọn đi, anh đột nhiên sững sờ.
“Sao thế?” Đồng Dã còn chưa thả điện thoại xuống, hắn cọ ngón tay vào màn hình, mang theo ý cười mà hỏi. “Có phải tôi làm phiền anh không? Hẳn là anh vẫn thích sống một mình an an tĩnh tĩnh hơn nhỉ?”
Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu lên nhìn hắn, không biết có phải do mình nghĩ nhiều không mà anh cảm thấy rõ ràng đối phương đang cười nhưng trong mắt lại toàn là mất mát.
“Không.” Vinh Hạ Sinh không nghĩ nhiều đến thế, anh không biết đối phương cố tình cài bẫy mình, nghe hắn nói thế anh lập tức hoảng hốt phản bác. “Không phiền gì cả.”
Câu trả lời như phản xạ có điều kiện làm cho bản thân Vinh Hạ Sinh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, ngoài lời vừa mới bật ra khỏi miệng, trái tim đang loạn nhịp và cảm giác lo âu lại khiến anh cảm thấy khó hiểu hơn cả.
Cảm giác này tới quá đột ngột, anh không biết bản thân mình lo lắng và sợ hãi điều gì, anh chỉ nóng lòng giải thích, muốn nói cho Đồng Dã biết cuộc sống của anh không hề bị quấy rầy.
Không những không cảm thấy phiền phức mà thậm chí anh còn vô tình coi như đó là điều hiển nhiên.
Tựa như Đồng Dã vốn dĩ luôn ở trong ngôi nhà này.
Đồng Dã nhìn thấy anh như vậy bèn cười càng tươi.
“Vậy anh có muốn tôi đi không?” Hắn làm nũng dựa vào khung cửa, ánh mắt còn mang theo chút tủi thân.
Vinh Hạ Sinh hơi ngượng ngùng nhìn hắn, anh ngồi xổm xuống cúi đầu xoa cái đầu xù nho nhỏ của Simba.
Đồng Dã chờ đợi câu trả lời của anh đến lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.
Vinh Hạ Sinh chưa bao giờ níu giữ điều gì, cũng sẽ không tranh giành thứ gì, đã nhiều năm như vậy anh chỉ quan tâm đến chính bản thân mình cùng với việc duy nhất muốn làm là viết sách.
Trong quá khứ đã trải qua vài chuyện không thoải mái, cho tới giờ anh đã không còn cảm thấy đau khổ hay cô đơn nữa, cũng không nghĩ rằng mình sẽ chẳng chịu đựng nổi, chỉ là thế gian này chẳng còn gì thú vị đối với anh nữa.
Nếu muốn nói về một điều mà anh thật lòng yêu thích thì đó chính là sáng tác. Mà lý do để anh thực sự thích nó cũng là vì sau bao nhiêu năm anh cũng phát hiện ra, rằng chỉ có sáng tác mới có thể dẫn anh tiến vào một thế giới phong phú hơn, sáng tác là nơi anh trú ẩn khỏi những gian nan khắc khổ ngoài kia, sáng tác là thứ sẽ cùng anh đi đến cuối đời.
Cho nên điều anh quan tâm nhất chính là sáng tác, tin tưởng nhất cũng là sáng tác.
Nhưng khái niệm “duy nhất” này dường như đã bắt đầu thay đổi.
Bởi vì đột nhiên Vinh Hạ Sinh phát hiện ra, khi có một người chen vào cuộc sống của mình, thế mà anh lại có ý niệm níu giữ lại.
“Tùy cậu.”
Có ý niệm giữ lại, nhưng sẽ không vì thế mà tùy tiện nói ra.
Vinh Hạ Sinh ít nhiều cũng đã bắt đầu phát hiện ra chút tâm tư của Đồng Dã, nhưng anh không thể đáp lại bằng bất cứ cách nào.
Không thể dùng câu trả lời đối với Thẩm Yển để đáp lại Đồng Dã.
Đồng Dã không đoán được Vinh Hạ Sinh sẽ cho mình một câu trả lời không có cảm xúc như vậy. Trong khoảng thời gian này hắn cho rằng bản than ít nhất cũng đã được đứng ở trước cổng khu vườn bí mật của Vinh Hạ Sinh, đã có thể nhấc tay gõ cửa, ít nhất đối phương cũng mở cửa để hắn có thể hé mắt nhìn vào bên trong một chút.
Không ngờ vậy mà đều là do bản thân suy nghĩ nhiều.
Nhìn qua cứ ngỡ Vinh Hạ Sinh đã trở nên nhu hòa hơn, thực ra anh vẫn được bao bọc bởi một ngọn núi đầy tuyết đầy gió.
Trái tim bị chôn vùi trong ngọn núi băng ấy hẳn là chẳng thể được cứu ra một cách dễ dàng được.
Đồng Dã bước tới ngồi xổm xuống đối diện anh, cũng nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông tơ của mèo con. “Tôi thấy hơi tổn thương.”
Động tác của Vinh Hạ Sinh cứng lại, ngước mắt lên nhìn hắn.
Đồng Dã cũng nhìn lại anh, biểu cảm nghiêm túc nói. “Tôi còn tưởng anh sẽ muốn tôi ở lại.”
Vinh Hạ Sinh không phải người không có khát vọng gì, chỉ là có những điều anh không dám ao ước.
Anh chưa từng tưởng tượng bản thân có một người ở bên, mà cũng chẳng dám mường tượng ra một người có thể bên anh cả đời.
Anh hiểu một điều, rằng con người ai cũng mang trong mình một mặt ích kỷ, hiện thực chẳng bao giờ tồn tại thứ tình yêu vừa thuần túy vừa điên cuồng như trong văn học cả.
Mà nếu thực sự có, anh cũng chẳng có tư cách nào để mà gặp được nó, bản thân vốn chẳng phải người tốt đẹp gì, vận may cũng chẳng bao giờ ngó ngàng đến anh.
Hơn nữa, đây lại là Đồng Dã.
Cho nên anh càng không dám mơ tưởng.
“Nếu cậu muốn ở lại tôi cũng không có ý kiến gì, ở chung với cậu rất vui vẻ.” Vinh Hạ Sinh rõ mắt, nhẹ nhàng chạm lên cái mũi nhỏ của Simba. “Nhưng nếu cậu có lựa chọn tốt hơn thì tôi chẳng thể nào ích kỷ mà giữ cậu lại được.”
“Đây đâu phải là ích kỷ!” Đồng Dã nói. “Tại sao anh không muốn gì thì nói thẳng ra?”
“Tôi chẳng muốn điều gì cả.”
Đồng Dã đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, Vinh Hạ Sinh lại vẫn giữ thái độ lãnh đạm đó.
“Đồng Dã, tôi không muốn khua tay múa chân với cuộc sống của bất cứ ai, cũng không dám gánh phần trách nhiệm đó, cho nên dù là chuyện gì thì cậu vẫn nên là người tự quyết định.”
“… Vị tiên sinh này, không đến mức đó chứ?” Đồng Dã bất đắc dĩ nhìn anh. “Chỉ là vấn đề chỗ ở thôi mà, đâu có gì nghiêm trọng đâu? Chẳng ai bắt anh phải chịu trách nhiệm gì cả!”
Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu nhìn hắn cười. “Với tôi mà nói thì chuyện này rất nghiêm trọng, có thể được coi như là biểu hiện của sự yếu đuối.”
“Anh đâu có như thế.” Đồng Dã cảm thấy hơi tức giận, dứt khoát