Hiện tại tất cả chứng cứ đều đã bày ra ở trước mặt, cũng chứng minh suy đoán của bọn họ là đúng.
Căn cứ vào lời khai của mọi người, còn có vật chứng cùng giám định dấu vân tay, có thể suy đoán ra được tất cả chuyện này đều là do Trương Thư Ninh dàn dựng lên.
Liên kết lại những chuyện gần đây xảy ra ở Trương gia, Trương Thư Ninh rất có thể là vì bất mãn chuyện bị an bài hôn nhân, cho nên mới dàn dựng lên chuyện chết cháy để lừa gạt mọi người, sau đó dùng một thân phận khác để bắt đầu lại cuộc sống.
Tuy rằng chuyện này thật vô lý, những nghĩ kĩ thì lại hợp lý vô cùng.
Vì muốn tránh né chính mình mà phải giả chết, chuyện này đối với một người làm cha tới nói không thể nghi ngờ chính là một đả kích rất lớn.
Lúc này trong phòng vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người đều đang nín thở, rất sợ tiếng hít thở của chính mình ảnh hưởng đến tâm trạng của Trương tiên sinh lúc này.
Cuối cùng, Trương tiên sinh cũng lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Trương tiên sinh nháy mắt ra hiệu cho quản gia đang đứng bên cạnh, kế tiếp liền nhìn thấy Quản gia nhanh chóng đi ra khỏi phòng, khi trở lại trong tay đang bưng hai cái hộp quà, sau đó Trương tiên sinh cũng từ trên sô pha đứng lên, đi đến trước mặt của Bạch Hướng Mặc cùng Tề Minh.
“Mấy ngày nay bởi vì chuyện nhà của tôi mà làm phiền hai vị phải bôn ba vất vả rất nhiều, đây là một chút lễ mọn mong hai vị vui lòng nhận cho.
”Trương tiên sinh vừa nói xong, quản gia liền đem hai cái hộp quà đưa đến trong tay của Bạch Hướng Mặc cùng Tề Minh, Bạch Hướng Mặc còn có chút phản ứng không kịp, nhưng bên cạnh Tề Minh đã trực tiếp giúp hắn đem lễ vật nhận lấy sau đó nhét vào trong tay hắn.
“Có thể vì Trương tiên sinh giải quyết phiền não, đây chính là vinh hạnh của chúng tôi.
”Trương tiên sinh nhìn thấy thái độ của Tề Minh liền rất vừa lòng sau đó ám chỉ mà cười nói: “Tôi tuổi đã lớn, chỉ thích được yên tĩnh.
”“Trương tiên cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, khi nào thời tiết đẹp, ta lại mời ngài ra ngoài cùng nhau uống trà.
”Nói xong, Tề Minh liền hướng về phía Trương tiên sinh từ biệt, sau đó liền lôi kéo Bạch Hướng Mặc rời đi.
Sau khi xe chạy được một đoạn, Bạch Hướng Mặc mới hồi phục tinh thần lại liền mở miệng hỏi: “Đây là có ý gì?”“Chính là muốn cậu cầm lấy lễ vật sau đó về nhà ngủ một giấc xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hiểu chưa?.
Tề Minh nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, còn ngón tay thì ở trên hộp quà nhẹ nhàng gõ vài cái nói.
Bạch Hướng Mặc nghe vậy nhưng vẫn như cũ không hiểu gì liền tiếp tục hỏi: “Anh nói cho rõ ràng!”Lúc này