Bạch Hướng Mặc ngồi sát vào cửa xe, làm ra tư thế nếu ngươi không chịu dừng xe lại ta liền nhảy xuống.
Tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy Tề Minh gật đầu, liền cho xe dừng lại ở ven đường.
Bạch Hướng Mặc trực tiếp xuống xe, cửa xe của chiếc Ford màu đen vẫn mở ra không có đóng lại, sau đó liền nghe thấy giọng nói của Tề Minh.
“Cậu không lấy đồ của mình sao.
"Sau đó Tề Minh liền đem hộp quà đưa ra ngoài cửa sổ.
Bạch Hướng Mặc không thèm để ý, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Cậu cũng đừng quên vẫn còn thiếu tôi năm trăm đồng đại dương, hộp quà này vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
”Bạch Hướng Mặc nghe vậy liền dừng lại một chút, sau đó mới cắn chặt răng mà tiếp tục đi về phía trước, nhưng bước chân hoảng loạn đã để lộ ra tâm tình mâu thuẫn của hắn lúc này.
Lại đi thêm vài bước, Bạch Hướng Mặc cuối cùng vẫn là quay đầu nói: “Tôi dùng mấy thứ này để gán nợ! Thiếu hay đủ anh tự chịu.
”Tề Minh nghe vậy liền nở nụ cười nói: “Cậu đây là muốn ăn gian sao, tự tin của cậu là từ chỗ nào tới mà cho rằng mấy thứ này trị giá 500 đồng đại dương.
”“Trả giấy nợ cho tôi.
” Bạch Hướng Mặc không thèm để ý tới sự trêu chọc của Tề Minh, trực tiếp duỗi tay ra đòi giấy nợ.
“Tôi còn tưởng rằng những người trong hội học sinh như cậu sẽ rất khinh thường loại tiền dơ bẩn này đâu.
”“Giấy nợ.
”“Cậu thật sự không muốn mở ra xem bên trong là cái gì sao? Có khi đồ vật bên trong quý hơn năm trăm đồng đại dương thì sao.
”Bạch Hướng Mặc không thèm để ý tới hắn liền thu hồi tay lại, không nói một tiếng mà đi về phía trước.
Tề Minh lại nói thêm mấy câu nữa nhưng Bạch Hướng Mặc vẫn không hề để ý đến.
Lúc này hắn liền thu lại ý cười, cùng tài xế nói thầm một tiếng, sau đó chiếc xe đột nhiên liền tăng tốc.
Bạch Hướng Mặc nhìn theo đuôi xe, trong lòng còn chưa kịp suy nghĩ, liền nhìn thấy chiếc xe kia đã ngừng lại ở phía trước.
Chờ đến khi hắn đi ngang qua, cửa xe phía sau đã bị mở ra, kế tiếp liền nhìn thấy Tề Minh từ trên xe bước xuống.
“Lên xe đi, tôi đã đáp ứng với mẹ của cậu, sẽ đem cậu nguyên vẹn đưa trở về.
”Bạch Hướng Mặc nghe vậy vẫn như cũ không để ý tới anh ta, liền muốn đi vòng qua chiếc xe rời đi.
“Vừa rồi là tôi nói sai rồi, tôi xin lỗi cậu được chưa?”Bạch Hướng Mặc nghe vậy liền dừng lại bước chân, trên mặt biểu tình nghiêm túc lại cố chấp nói: “Người mà anh nên xin lỗi không phải tôi.
”Tề Minh giơ hai tay lên làm động tác tuyên bố đầu hàng, trong miệng còn đang ngậm một cây thuốc lá chưa có đốt, kiềm chế không được mà cười khẽ một tiếng.
Bạch Hướng Mặc nhìn thấy bộ dáng này của anh ta, cơn giận vừa