Vì để tiện thay thuốc, Hạ Chi Tình rốt cuộc phải thay một bộ quần áo thể thao rộng rãi và bôi lại thuốc mỡ trước khi cô được Tống An Thần giúp đỡ đi xuống lầu.
Nhìn một bàn đầy món ngon tâm trạng cô lập tức trở nên tốt đẹp.
Bò kho khoai tây, thịt ba chỉ xào sả ớt, gà sốt dầu hành, thịt bò hầm cay tự làm, sò điệp hấp tỏi, hạt điều xào cần tây, bắp cải xào tỏi, và một nồi canh gà nấu với rễ đào lông bảy lá đậm đặc.
Cô không phải bà Vương bán dưa tự bán tự khen, bản lĩnh nấu ăn của ba cô thật sự rất đỉnh, có thể so với đầu bếp nhà hàng năm sao, sắc hương vị đều đầy đủ.
Hạ Chi Tình hai mắt sáng ngời nhìn một bàn đầy món ngon này, nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, cô vừa đặt mông xuống ghế, một cái bóng đen liền lẻn đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Cô nghiêng đầu vừa thấy, đầy mặt ghét bỏ: “Đi đi đi, không cần ngồi bên cạnh em, ảnh hưởng em ăn cơm.”
Hạ Chi Sơ lại trái với thái độ thường ngày đối nghịch với cô, cánh tay dài duỗi lại đặt trên vai cô, dùng sức kéo cô vào người mình, “Bánh bao, anh đã lâu như vậy không gặp được em, muốn nhân cơ hội này gần gũi với em một chút, em không cho sao?”
Đầu cô đụng vào trên cơ ngực của Hạ Chi Sơ, đau đến mức cô muốn chửi ầm lên, nếu không phải mẹ Tô ngồi ở đối diện, hai người chuẩn bị bùng nổ chiến tranh thế giới một lần nữa.
Cô không cho mặt mũi mà một phen đẩy Hạ Chi Sơ ra, cảm giác trên người nổi da gà rớt đầy đất, “Nhân Chi Sơ, anh muốn ghê tởm chết em đúng không, đây là chiêu mới anh dùng đối phó em?”
Hạ Chi Sơ nghe vậy, nhìn cô tà mị cười, Hạ Chi Tình thiếu chút nữa nôn ra.
Khi cô đang suy đoán Hạ Chi Sơ hôm nay trúng gió gì thì thấy Hạ Chi Sơ cầm lấy đôi đũa, gắp một cái giò heo bỏ vô trong chén cô, cười nói: “Tới đây, ăn gì bổ nấy.”
“Bổ em gái anh!” Nội tâm Hạ Chi Tình có con thú nhỏ đang rít gào, cô biết ngay mà tên gia hỏa này làm gì có lòng tốt.
“Em gái anh là em nha.” Hạ Chi Sơ nhìn cô nhe ra hàm răng trắng, thiếu chút nữa lóe mù mắt chó cô.
“……” Mẹ nó, nhân chi sơ tính bổn ác, những lời này dùng để miêu tả Hạ Chi Sơ là chuẩn xác nhất.
Tống An Thần nhìn Hạ Chi Sơ, ngồi xuống chỗ Hạ Chi Sơ vừa mới ngồi lúc nãy, anh vừa mới ngồi xuống, Hạ Chi Tình liền chú ý tới khóe miệng Hạ Chi Sơ hung hăng mà run rẩy một chút, nhưng cô thăm dò xem Tống An Thần thì người sau lại vẻ mặt bình tĩnh.
Không biết hai tên gia hỏa này làm cái quỷ gì, cô ở trong lòng nói thầm một câu, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng sò điệp hấp tỏi cô yêu thích nhất ăn vào.
Hạ Chi Sơ quay đầu, lại gắp một cục giò heo, lần này là bỏ vào chén của Tống An Thần, “Tới đây, em rể tương lai, cũng ăn một miếng đi, ăn gì bổ nấy.”
“Cảm ơn, nghe Tình Tình nói, anh rể tương lai rất thích hoa cúc,” Tống An Thần nói đến đây dừng một chút, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng mông gà bỏ vào chén Hạ Chi Sơ, cười đến vẻ mặt vô hại: “Tới, thưởng cúc.”
“Xì ——”
“Khụ khụ khụ……” Hạ Chi Tình thiếu chút nữa phun ra một ngụm canh, nhưng ngồi đối diện chính là mẹ Tô, cô cố gắng nhịn xuống, ngụm canh kia nghẹn trong cổ khiến cô sặc đến mức chảy nước mắt.
Ai da con moẹ nó, cười chết cô rồi, phúc hắc gặp phúc hắc, thật là xuất cmn sắc, cô một bên ho khan một bên cười, còn muốn vội vàng lau đi nước mắt, thật đúng là vội đến làm hỏng cô luôn rồi.
Chỉ là có thể đừng cue cô vào được không, như vậy sẽ đưa đến nhiều kẻ thù cho cô nha! Cô xoa hai má bị cười đến ngoác lên, còn chưa có mở miệng nói Tống An Thần thì nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Hạ Chi Sơ bắn lại đây, cô cũng không yếu thế, hếch cằm hừ một tiếng, hai anh em mắt thấy chuẩn bị giương cung bạt kiếm.
“Được rồi, Chi Sơ nếu con lại nháo chuyện, ta sẽ không tha cho con đâu.” Mẹ Tô rốt cuộc nhìn không được lên tiếng.
Thái Hậu lên tiếng, không ai dám không từ, dù là mềm cứng không ăn Hạ Chi Sơ cũng chỉ đành tạm thời thu liễm, chuyên tâm ăn cơm.
Hạ Chi Tình ăn đến vô cùng vui vẻ, hận không thể tay chân cùng lúc sử dụng, Hạ Chi Sơ ngồi bên cạnh cô một mặt ghét bỏ, so với Hạ Chi Tình tướng ăn như bị bỏ đói ba ngày ba đêm, Hạ Chi Sơ ăn uống tao nhã hơn nhiều.
Nhưng đối với Hạ Chi Tình mà nói, ăn mấy món như thế tương phải ăn đến gió cuốn mây bay, khi cô gắp một miếng bò kho thì mẹ Tô vừa vặn đứng lên đem đĩa bò kho để tới trước mặt Tống An Thần, “Con rể An Thần, đây là bò kho con thích nhất ăn nè, tới tới, ăn nhiều một chút.”
“Bác gái, ngài quá khách khí, con tự mình gắp là được.” Tống An Thần vẻ mặt cung kính, đứng lên dùng đũa sạch gắp một miếng thịt gà đặt vào trong chén mẹ Tô, cười đến vẻ mặt chân thành nói: “Da bác gái bảo dưỡng tốt như vậy, có bí quyết gì hay không? Sau này con nói mẹ con học tập ngài một chút.”
“Đều nếp nhăn đầy mặt, nào có bảo dưỡng gì.” Mẹ Tô xua tay cười nói.
“Vậy chẳng phải bác gái là thiên sinh lệ chất.” Tống An Thần nói nói dối mặt không đỏ tim không đập.
Nghe vậy khuôn mặt già mẹ Tô đều cười thành hoa, “Tới, con rể An Thần, ăn cái đùi gà bổ thân mình.”
Mẹ Tô lại lần nữa đem đùi gà mà Hạ Chi Tình chuẩn bị gắp gắp bỏ vào chén của Tống An Thần.
Té xỉu!
Còn có để người ta đàng hoàng ăn cơm không!
Đôi đũa Hạ Chi Tình sững sờ ở giữa không trung, trừng mắt nhìn hai người trước mắt hư tình giả ý nịnh hót lẫn nhau thiếu chút nữa nhổ ra đống đồ ăn vừa mới ăn.
Mà lúc này trên bàn cơm còn có một người khác khó chịu, người nọ đúng là ba Hạ ngồi ở bên cạnh mẹ Tô, ông trưng ra một khuôn mặt già giống như cha kế.
Tống An Thần liếc mắt “Cha kế” một cái, lại lần nữa đứng lên cầm lấy chai rượu vang đỏ trên bàn rót một phần mười vào