22-【1】
Tuy rằng đã có ba phần say, nhưng Tống An Thần cũng không quên chuyện cô bị dị ứng cồn, hơn nữa làm một người đàn ông sao lại để người phụ nữ của mình thay mình chắn rượu chứ?
Trong lòng cô hơi hơi có chút nóng lên, cô chẳng qua thuận miệng đề nghị vậy thôi, dưới tình huống như vậy anh vẫn còn có thể nhớ rõ chuyện cô bị dị ứng cồn, hai người đến gần nhau, cô có thể ngửi được mùi rượu từ trên người anh kết hợp với mùi bạc hà nhàn nhạt.
Sau một bữa cơm chiều này đã là hai tiếng sau, ba Hạ ngày thường luôn thổi phồng mình là “Ngàn ly không say” ai ngờ lại say đến mức ngã trái ngã phải, ngay cả mẹ Tô ông yêu nhất cũng nhận không ra.
Hạ Chi Sơ từ trước đến nay tửu lượng vô cùng tốt lại không biết bị trúng gió gì một hai quấn lấy cô, muốn cô dìu anh lên phòng của anh, cô tránh không được nên phải thuận theo.
“Nhân Chi Sơ, anh không thể đàng hoàng đi đường sao?” Cô nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng trừng mắt Hạ Chi Sơ người mà dường như đem trọng lượng toàn thân đều ngã vào trên người cô.
Nghe vậy, anh hơi hơi rũ đầu không nói gì.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, cô “Khiêng” một anh chàng cao một mét tám mấy như vậy nhưng toàn thân ra đầy mồ hôi, thật vất vả đem anh “Khiêng” tới phòng, cô ném Hạ Chi Sơ giống như ném rác lên trên giường, quay đầu đã muốn xoay người đi, ai ngờ phía sau lại bay tới một giọng trầm trầm —— “Anh mày biết hai đứa tụi bay đang làm cái quỷ gì.”
Cô giống như bị sét đánh mà dừng bước, chậm rãi xoay đầu đi nhìn Hạ Chi Sơ nửa người trên ở trên giường, hai chân lộ ra bên ngoài giường, có chút chột dạ nói: “Anh, anh nói cái gì? Sao em nghe không hiểu.”
“Phải không?” Hạ Chi Sơ hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà cũng không nhìn cô, buồn bã nói: “Vậy em chột dạ làm gì?”
“Ăn nói hàm hồ, anh, con mắt nào của anh thấy em chột dạ?” Cô mạnh mẽ trấn định bản thân, trong lòng nhớ lại tình cảnh ở chung phía trước, thật sự không nghĩ ra được Hạ Chi Sơ rốt cuộc là từ đâu nhìn ra sơ hở.
Hạ Chi Sơ cười khẽ, “Hạ bánh bao, chẳng lẽ em không biết em một khi nói dối liền nói lắp sao?”
Cô phản xạ có điều kiện mà dùng tay che miệng, Hạ Chi Sơ trở thân mình, dùng tay chống ở trên giường nhìn cô, chớp chớp mắt nói: “Hai đứa quả nhiên có vấn đề.”
Cô sửng sốt một chút, mới ý thức được bản thân đã trúng bẫy Hạ Chi Sơ —— bị dụ nói ra, cô tức phát điên, một mặt là tức anh gian trá xảo quyệt, một mặt là tức bản thân mình dạy mãi không sửa, có điều nghĩ đi nghĩ lại, xem dáng vẻ của anh cho thấy thật ra anh cái gì cũng không biết?
Nghĩ vậy, cô lập tức nắm chắc, “Vậy anh nói chúng em có vấn đề gì?”
Anh nhìn vẻ mặt cô nháy mắt từ bạo nộ chuyển sang đắc ý, có chút bất đắc dĩ muốn cười, từ nhỏ đều là như vậy, muốn biết cô suy nghĩ cái gì, chỉ cần xem biểu tình của cô sẽ biết. Nhớ rõ khi còn nhỏ, khi anh mắng cô ngốc, cô liền sẽ khóc lóc chỉ trích anh, nói anh khẳng định là lúc mang thai đã đem tế bào não thông minh đều đoạt đi rồi mới dẫn đến cô ngốc như vậy.
Thời gian trôi nhanh, bé gái lúc trước kia ngây ngô mà đi theo sau anh nay đột nhiên liền trưởng thành, mang theo bạn trai về nhà, nghĩ vậy, Hạ Chi sơ không khỏi có chút cảm khái.
Cô bị Hạ Chi Sơ nhìn chằm chằm có chút dựng lông tơ, đang muốn mở miệng mắng anh, liền nghe được Hạ Chi Sơ miệng chó phun ra nói: “Vấn đề của hai đứa chính là mày vừa lùn vừa xấu, anh ta là cao phú soái, hai người đi cùng một chỗ, mày giống như người giúp việc Philippine nhà anh ta .”
Con mẹ nó! Không ( kẻ mù ) được ( nói ) tùy ( sao ) tiện ( được) vu ( chuyện) khống ( thật ) người ( sự)!
Cô tức giận đến mức muốn chửi mẹ, nhưng mà hai người là cùng một mẹ, mắng anh chẳng khác nào mắng chính mình, hơn nữa bị mẹ Tô nghe được, phỏng chừng cô muốn ăn không hết gói đem đi.
Có câu nói như thế nào? Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao!
“Nhân Chi Sơ, tôi nguyền rủa anh hoa cúc tàn rơi đầy đất!” Cô tức giận đạp cửa đi ra, đều nói có anh trai em gái rất hạnh phúc, nhưng đến lượt cô lại chỉ có ác ý trùng trùng, nhân sinh bi ai a.
Hạ chi sơ: “……”
22-【2】
Cô trở lại phòng mình, đem đồ đạc dọn dẹp một chút, sau đó tắm rửa một cái, khi đang chuẩn bị ngủ, cửa phòng vang lên, cô mở ra cửa phòng thì thấy mẹ Tô đang đứng ở ngoài cửa, lòng cô lộp bộp một tiếng, ám chỉ người tới không có ý tốt a.
Cô nắm lấy cửa, yếu ớt hỏi: “Mẹ, đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?”
Mẹ Tô một phen đẩy cửa ra, đi đến ghế chỗ bàn trang điểm của cô ngồi xuống, ngước mắt liếc cô nói: “Như thế nào, con không muốn gặp ta?”
Hai mắt cô loạn bay không dám cùng mẹ Tô đối diện, “Không, không có a, như thế nào sẽ không đâu.”
Tật xấu chột dạ của cô chính cô cũng khống chế không được, giống như Hạ Chi Sơ nói vậy, muốn biết trong lòng cô nghĩ gì, xem biểu tình của cô sẽ biết, cho nên mẹ Tô vừa thấy cô như vậy liền biết cô đang trợn mắt nói dối.
“Ngồi xuống đi, có chút lời nói ta muốn hỏi con.” Mẹ Tô từ cái mũi hừ nói.
Cô giống như cô dâu nhỏ đi đến mép giường ngồi xuống, ngáp một cái nói: “Mẹ, không thể ngày mai hỏi sao? Con buồn ngủ quá à.”
“Không được!” Mẹ Tô trực tiếp cự tuyệt, “Nói đi, hai đứa làm sao quen biết được?”
“Lúc trước không phải đã nói với mẹ sao? Đồng nghiệp giới thiệu cho con.” Đôi mắt cô không dám nháy một chút liền phải trả lời, trong lòng vô cùng may mắn trước lúc về nhà cô đã tập qua vô số cảnh tượng hôm nay.
“Đàn ông tốt như vậy sao không để lại cho chính mình?” Mẹ Tô dùng một đôi hoả nhãn kim tinh hoài nghi nhìn cô.
“Cô ấy đã sớm kết hôn, nếu không phải mẹ luôn thúc giục con, người ta cũng lười làm mai cho con.” Trên mặt cô không dám có một tia mệt mỏi, sợ làm mẹ Tô nhìn ra một chút sơ hở gì.
Cái gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng, “Ồ, nói như vậy còn phải cảm ơn