33-【1】
Cô gật đầu, giọng nói có chút rầu rĩ: “Chính là cô ta.” Đó là đoá bạch liên bông có một không hai.
Mắt anh vẫn nhìn phía trước, “Họp lớp là vào ngày mai?”
“Ừm, chiều mai vào lúc năm giờ.” Giọng cô nghe ra rất buồn bực, thuê anh làm bạn trai ngoại trừ để ứng phó với mẹ Tô thì họp lớp cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng, nhưng cô có thể nói rằng cô không muốn đi được không?
Lần trước gặp mặt, cô và Khương Vi đã giương cung bạt kiếm, ngày mai đi tham gia buổi họp lớp, các bạn học sẽ có phúc khí mà xem con điếm trà xanh Khương Vi kia tuyệt đối sẽ đem buổi họp lớp biến thành "buổi dằn mặt".
Cô không muốn đi, không muốn cùng với một con đàn bà không có tiết tháo mà cãi nhau, cũng không muốn trở thành tên hề trong mắt mọi người, càng không muốn nhìn thấy Lục Xuyên.
Mấy năm nay cô đã trải qua rất nhiều cảm xúc, cũng thấy được rất nhiều cuộc hợp rồi tan, tan rồi hợp bên người. Ân ái phản bội, chua ngọt khổ cay đều có, đối với chút tình cảm năm đó đã sớm buông bỏ. Có đôi khi cô nỗ lực muốn nhớ lại khuôn mặt của đối phương nhưng chỉ còn lại một ít ký ức mơ hồ. Nhưng khắc sâu nhất vĩnh viễn là hình ảnh hắn đẩy ngã cô xuống đất, dùng ánh mắt lạnh băng xa lạ nhìn cô nói:
“Hạ Chi Tình, cô khi nào thì bắt đầu trở nên giống người đàn bà đanh đá, sao cô không thể học được sự ôn nhu hiểu chuyện của Vi Vi, nếu cô có được một nửa thiện giải nhân ý của Vi Vi như vậy thì đã không xuất hiện tình huống như ngày hôm nay!”
Sau khi chia tay đối với người yêu cũ như thế nào mới là tốt nhất? Là thù hận nói “Anh biến mất trời liền trong xanh”? Hay là thánh mẫu nói “Chỉ cần anh hạnh phúc thì em yên tâm rồi”? Đối với cô cả hai đều không phải, nếu lựa chọn buông tay, vậy tốt nhất là nên tương vọng với giang hồ, cho dù anh có ổn hay không đều không liên quan gì đến tôi, bắt đầu từ ngày chia tay đó, chúng ta đã không còn là người yêu, chúng ta chỉ là người lạ từng quen biết.
Cô vuốt ve vết sẹo trong lòng bàn tay, đây là món quà mà Lục Xuyên để lại cho cô khắc cốt ghi tâm nhất, cũng là món quà cuối cùng. Cái ngày mà cô chạy ra từ khách sạn đã doạ cho tiếp tân đổ đầy mồ hôi khi thấy vết thương trên tay cô máu chảy không ngừng, còn cho rằng đã xảy ra án mạng, ngăn cô lại không cho đi.
Bọn họ nói gì cô đều không nghe thấy, cô rốt cuộc chịu không nổi, “Oa” một tiếng ngồi xổm trên mặt đất gào khóc trước một đám người xa lạ, ngày đó cô khóc rất to, rất thương tâm. Tuy rằng Hạ Chi Sơ từ nhỏ bắt nạt cô, mẹ Tô từ nhỏ khinh thường cô, nhưng bọn họ chưa từng làm cô chịu ủy khuất, chịu đau lòng như vậy, bọn họ càng chưa bao giờ làm cô chịu qua một chút tổn thương nào.
Có a dì ở trong khách sạn nhìn thấy một đám người vây quanh một cô gái nhỏ không cho đi, cô gái nhỏ còn khóc đến thương tâm như vậy, kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu, vì thế “bao đồng” mà đi tới nắm lấy tay cô dẫn đi, cuối cùng không làm cho Lục Xuyên và Khương Vi nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô.
A dì mang cô đi phòng khám gần đó rửa sạch miệng vết thương, còn giúp cô thanh toán tiền thuốc men, trước khi hai người tạm biệt, a dì còn kể cho cô nghe một câu chuyện cổ tích:
Ngày xưa ở vương quốc nọ, nhà vua có hai cô công chúa, khi khóc nước mắt của các cô đều sẽ biến thành kim cương. Công chúa lớn được gả cho một vương tử người mà dùng nước mắt của cô để xây một lâu đài, công chúa nhỏ lại gả cho một người chăn dê. Nhà vua sắp chết khi nhìn thấy bọn họ, công chúa lớn thì người đầy vàng bạc châu báu, mà công chúa nhỏ và người chăn dê vẫn là bần cùng. Nhà vua rất kinh ngạc nói: “Rõ ràng một giọt nước mắt của nàng cũng đủ cho hai ngươi sống hạnh phúc mà?” Người chăn dê nói: “Chỉ là ta không nỡ làm nàng khóc.”
“Cô gái nhỏ, cháu hiện tại còn trẻ, chờ về sau cháu sẽ hiểu, một người đàn ông mà làm cháu khóc thì sẽ không thể khiến cháu hạnh phúc.”
Hai mắt cô đẫm lệ hỏi a dì, “Vậy dì tìm được rồi sao? Người đàn ông không làm dì rơi nước mắt.”
A dì cười gật đầu, đến nay cô vẫn còn nhớ rõ nụ cười trên mặt a dì, đó là nụ cười mà chỉ có người phụ nữ hạnh phúc mới có thể cười như vậy.
Hạ Chi Tình đang đắm chìm trong hồi ức của quá khứ, lông mày lúc nhăn lúc dãn, không chú ý tới Tống An Thần đang ngồi một bên nắm chặt tay lái đến mức nổi gân xanh.
Xe ngừng lại trước đèn đỏ, Tống An Thần liếc mắt cô một cái, nhàn nhạt nói: “Tiểu Tình Nhi, em có muốn cho anh phí bịt miệng hay không?”
Cô từ trong hồi ức khôi phục lại tinh thần, khó hiểu nhìn anh hỏi, “Phí bịt miệng gì?”
Vẻ mặt anh chế nhạo, “Chuyện về đối tượng mộng xuân của em.”
Sấm dậy đất bằng, cô cả kinh, “Anh, anh đã biết?”
Anh gật đầu, “Tối hôm qua em nói mớ, chậc chậc chậc, không nghĩ tới khẩu vị của em........ nặng như vậy.”
Cô muốn khóc, bí mật động trời cô ngàn phòng vạn phòng không ngờ lại bị cô nói mớ nói ra như vậy, mới đầu cô còn có chút hoài nghi lời anh nói, nhưng nhìn bộ dáng chế nhạo kia của anh cộng với câu nhắc nhở "khẩu vị nặng" kia làm cô không dám không tin.
Cô khóc không ra nước mắt, “Nằm mơ loại chuyện này không phải em có thể khống chế mà.”
Anh nhún vai, bộ dáng kiểu không tỏ ý kiến, “Tục ngữ nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, nếu em không nghĩ tới sao lại sẽ mơ thấy anh ta chứ?”
Cô rớt nước mắt, “Anh vu oan em, em muốn ai cũng sẽ không muốn ông bác Bản Sơn, bất quá là ngày đó em coi tiểu phẩm của ông ấy, ai biết……”
Tống An Thần sửng sốt một chút, có chút không tin mà hỏi ngược lại: “Em nói đối tượng mộng xuân của em là Triệu Bản Sơn?”
Cô cũng sửng sốt một chút, “Không phải anh nói anh đã biết sao?”
“Xì —— ha ha ha!” Tống An Thần không nhịn được xì cười một tiếng, dựa vào tay lái nở nụ cười, cười đến mức hai vai đều đang run rẩy.
Hạ Chi Tình kinh ngạc hai giây, lập tức liền ý thức được thằng nhãi Tống Kim Nhứ này lại đào hố cho cô nhảy, “Tống An Thần, anh đi chết đi!”
Cô muốn nhào lên véo cổ anh, chỉ là đèn xanh sáng lên, xe một lần nữa lên đường, lúc này bóp chết anh, phỏng chừng hai người sẽ đồng quy vu tận, cô