Hạ Chi Tình nghe thấy có người gọi mình, nhưng quay đầu lại thì không thấy ai, cô sững sờ, tưởng mình nghe nhầm, muốn đi tiếp thì không biết đã có một người đàn ông đang đứng trước mặt, cô chưa kịp tránh đi, thiếu chút nữa đụng trúng.
“Xin, xin …… lỗi.” Cô phản xạ có điều kiện lui ra phía sau một bước, kéo khoảng cách hai người ra.
“Hạ Chi Tình.”
Lúc này đây Hạ Chi Tình đã nghe rất rõ ràng chính xác, quả thật có người gọi cô. Cô ngẩng đầu, khi nhìn thấy người trước mắt không khỏi sửng sốt.
Trước mắt là một anh chàng đẹp trai tuổi tầm hai mươi bảy, anh có làn da trắng nõn, mặt mày tuấn lãng, mặc một bộ đồ thường ngày, nó không chỉ làm anh nhìn qua rất thoải mái mà còn thời thượng, lại phô ra dáng người hoàn mỹ của anh, eo thon mông vểnh, hai chân thon dài, thật là xinh đẹp.
Hạ Chi Tình chỉ lo đánh giá đối phương mà không chú ý tới đôi mắt của đối phương vẫn luôn dán lên người cô.
Cuối cùng cô đem tầm mắt dừng ở trên mặt anh, sau khi xác nhận đối phương là gọi mình, nhịn không được dùng tay chỉ mũi của mình mà hỏi đối phương: “Anh quen tôi sao?”
Cô tuy rằng không có mê trai, chỉ là từ nhỏ sống dưới sắc đẹp của Hạ Chi Sơ làm cô đặc biệt chú ý đến các anh đẹp trai chị đẹp gái bên cạnh, chỉ họ xuất hiện cô nhất định sẽ nhớ kỹ. Nhưng mà vị soái ca này cô đã nhìn tới lui hai lần nhưng cũng không thể nhận ra đối phương là ai, cũng không nhớ rõ bên cạnh mình có một nhân vật như vậy.
Đối phương nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như không cười, gật gật đầu, khẳng định nói: “Ừm ——”
Nghe được đối phương trả lời, Hạ Chi Tình càng "hòa thượng quá cao sờ không tới đầu" (không hiểu được tình huống), cô lại đánh giá đối phương từ đầu đến chân một lần nữa, cuối cùng vẫn là thất bại.
Cô nhìn đối phương có chút ngượng ngùng cười nói: “Ngại quá, tôi không nhận ra anh?”
Đối phương nhìn cô và không nói lời nào, Hạ Chi Tình bị anh nhìn đến mức có chút không thể hiểu được, có loại xúc động muốn lấy gương trong túi ra soi mặt một chút, cô vừa rồi ăn tôm hùm đất, trên răng không phải là dính lên rau thơm hoặc là hành lá gì chứ?
“Hạ Chi Tình, cậu thật sự không nhận ra mình sao?” Trên mặt anh xuất hiện một chút biểu cảm ai oán.
Cô lại lần nữa lắc đầu, đồng thời lui hai bước về phía sau, bây giờ cô có chút hoài nghi rằng mình có phải đang đụng phải kẻ lừa đảo hay không, tuy rằng đối phương lớn lên rất đẹp trai, nhưng ai quy định soái ca thì không thể là kẻ lừa đảo chứ? Bởi vì là soái ca, lừa người mới càng dễ dàng, làm đối phương thả lỏng cảnh giác. Cô cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, suy nghĩ vạn nhất đối phương làm căng lên thì nên chạy hướng nào để bảo đảm an toàn.
Soái ca nhìn vẻ mặt cô như đề phòng kẻ cướp, đột nhiên “phụt” một tiếng cười ra, “Nếu mình gọi cậu một tiếng ‘búp bê cầu nắng’, cậu dám đáp lại không?”
Một câu “búp bê cầu nắng” thiếu chút nữa đem sét đánh cô ngoài khét trong mềm, nhưng cũng đánh thức góc ký ức nào đó trở lại.
Cô là fan cứng của 《 Tây Du Ký 》, mẹ Tô nói, khi còn nhỏ mỗi lần cô vừa khóc, chỉ cần ném cho cô một quyển 《 Tây Du Ký 》, cô sẽ lập tức nín khóc mà mỉm cười. Trước lúc sáu tuổi, ba Hạ đều dùng giọng nói hồn hậu mà đọc 《 Tây Du Ký 》 cho cô nghe. Sau này đi học, mỗi năm vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, mỗi ngày cô đều bê cái ghế nhỏ ngồi ở trước TV, chờ 《 Tây Du Ký 》 phát sóng, xem hết lần này đến lần khác mà không biết chán.
Thật nhiều năm sau, một tiết mục 《 Bố ơi mình đi đâu thế 》 xuất hiện phát sóng thay 《 Tây Du Ký 》. Thế là cô không chút do dự liền trở thành fan dì của bé hoàng tử lai với đôi mắt to sáng lấp lánh.
Trong phim 《 Tây Du Ký 》, Bạc giác Đại vương nhìn Tôn Ngộ Không nói, ''ta kêu ngươi một tiếng, ngươi dám đáp lại không?" Đây là lời thoại của 《 Tây Du Ký 》 mà cô bắt chước nhiều nhất. Mỗi lần xem đến tập này, cô đều tự mình cosplay một chút, cầm một cái ly nước, nhảy lên ghế sô pha, nhìn Hạ Chi Sơ hô: “Nhân Chi Sơ, em kêu anh một tiếng, anh dám đáp lại không?” Những lúc này, Hạ Chi Sơ đều dùng ánh mắt nhìn "kẻ ngốc" mà đi qua mặt cô, không thèm để ý đến cô, giống như nói với cô nhiều một câu sẽ hạ thấp chỉ số thông minh của mình.
Biểu hiện của Hạ Chi Sơ không thú vị làm cô khinh bỉ liên tục, không ai trợ diễn làm cô vô cùng khó chịu, vì thế lúc đến trường, cô sẽ lấy bạn ngồi cùng bàn mà khai đao: “Lâm Đại béo, tôi kêu cậu một tiếng, cậu dám đáp lại không?”
Lâm Đại béo không có trả lời cô, ngược lại đôi mắt cười mị, nhìn cô hô một câu, “Nếu mình gọi cậu một tiếng ‘búp bê cầu nắng’, cậu dám đáp lại không?”
Cô rất thích búp bê cầu nắng, ngày xưa khi xem phim truyền hình Nhật Bản, cảm thấy chúng vừa đáng yêu lại lãng mạn, chỉ là thứ đáng yêu với lãng mạn như vậy mà lại từ trong miệng Lâm Đại béo toát ra, một chút cũng không lãng mạn ngược lại làm người ta có loại xúc động muốn đánh cậu ta một trận.
Lâm Đại béo tên thật là Lâm Sâm, hồi học cấp hai, thân hình cậu ta cao 1m5, nặng 75kg, xa xa nhìn qua giống như một quả cầu di động.
Thật ra mà nói, cô và Lâm Đại béo cũng có chút duyên phận, hồi học cấp hai, cả ba năm hai người đều học cùng lớp, rồi đến lớp chín, hai người bọn họ còn ngồi cùng bàn. Lâm Đại béo mập mạp lại hay đổ mồ hôi, đặc biệt là mùa hè, không chạy nhảy gì cũng có thể đổ mồ hôi đầm đìa, càng không phải bàn tới sau khi học xong thể dục, mùi hương "thơm tho" kia ập vào trước mặt đủ để làm cô nghẹn chết, những lúc này, cô sẽ giận sôi máu, liều mạng mà véo Lâm Đại béo.
Tên Lâm Đại béo này không phải ai cũng có thể được như cậu ta vậy, người cậu ta mỡ nhiều da dày, cô véo cậu ta đến đau tay nhưng cậu ta không gào lên hay tức giận mà ngược lại cười ha ha với cô, tính tình tốt đến mức cô cũng ngượng ngùng hạ độc thủ.
Khi đến tuổi xuân, đó là khoảng thời gian đơn thuần mà tốt đẹp, đối với bạn khác phái lòng lại tràn ngập hiếu kỳ, tình cảm vừa mới chớm nở, lại không biết tới gần như thế nào, vì thế giật nhẹ tóc, nhìn bạn gái tức giận đỏ bừng khuôn mặt mà đắc ý cười to, hoặc là đặt cho đối phương biệt danh thật khó nghe hoặc là độc nhất vô nhị, đại biểu cậu là special nhất trong lòng tôi.
Tình đầu của Hạ Chi Tình đến rất muộn, hồi học cấp hai, cô căn bản không biết yêu là gì, ở trong lòng cô, Lâm Đại béo chỉ là một cậu bạn rất béo ngồi cùng bàn mà thôi, nhưng những người khác lại không cho rằng như vậy, khi Lâm Đại béo nói “Búp bê cầu nắng” kia không biết bị người nào có tâm nghe được, hơn nữa thấy hai người bọn họ thường xuyên cùng nhau đến trễ, cùng nhau bị phạt đứng, vì thế cho rằng cô và Lâm Đại béo yêu đương nên liền lan truyền cho cả lớp.
Cô thật trì độn, suốt một quãng thời gian rất dài cũng không có phát hiện ra. Cho đến ngày hôm đó, khi có bạn học nam nghịch ngợm mà viết lên bảng rằng “Lâm Đại béo yêu búp bê cầu nắng Hạ Chi Tình của cậu ta”, cô thiếu chút nữa tức giận mà khóc, cái quỷ gì a! Sao cô và Lâm Đại béo lại trở thành một đôi chứ, cô cảm thấy các bạn học đem cô và Lâm Đại béo quái vật khổng lồ này cột cùng nhau quả thực là quá vũ nhục người.
Đây là cái thế giới nhìn mặt mà sống, đặc biệt là lúc đi học, rất nhiều người lớn lên hơi béo một chút thì sẽ thường xuyên bị người khác ăn hiếp và cười nhạo, tuy rằng Hạ Chi Tình sẽ không khinh thường người béo, nhưng mà ghép cô với Lâm Đại béo thành một đôi, cô cũng cảm thấy mất mặt. Đối với người bày ra chuyện này, cô giận mà không dám nói gì, đành phải đem toàn bộ tức giận phát tiết lên trên người Lâm Đại béo, cô thề cô không hề quan tâm Lâm Đại béo, thế là cô nói giáo viên chủ nhiệm chuyển chỗ ngồi cô lên phía trước để không còn ngồi cùng bàn với Lâm Đại béo nữa. Khi hai người ngẫu nhiên ở trên đường gặp được, Lâm Đại béo muốn cùng cô nói chuyện, cô đều giống như nhìn thấy ôn dịch, quay đầu bỏ chạy.
Có một lần cô trong lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt bi thương của Lâm Đại béo, có chút không đành lòng, nhưng mà tưởng tượng đến nếu cùng cậu ta nói chuyện sẽ lại trở thành trò cười cho cả lớp, cô không thể không lại lần nữa làm lòng cứng rắn hơn. Tính cô tuy ôn hòa nhưng lại nhát gan, không kết oán với người ta, nếu muốn nói người mà đời này cô có lỗi nhất thì đó chính là Lâm Đại béo.
Đến khi tốt nghiệp cấp hai, cô cũng chưa nói lại một lời nào với Lâm Đại béo. Vào cấp ba, bọn họ lại thi đậu cùng một trường, cùng một lớp, chỉ là ngày khai giảng đó, Lâm béo không có tới nhận lớp, nghe nói ba cậu ta làm ăn phát đạt, một nhà di cư ra nước ngoài.
Từ đó đến nay cô chưa gặp lại Lâm Đại béo. Trong trí nhớ cô, đó là cậu bạn lùn lùn lại mập mạp. Hạ Chi Tình nhìn anh chàng đẹp trai trước mắt này, có chút không xác định hỏi: “Cậu là Lâm Đại b…… Lâm Sâm?”
Anh gật gật đầu, cười nói: “Đã lâu không gặp, Hạ Chi Tình.”
ohmyladygaga!
Sao có thể!
Người trước mắt ngũ quan tuấn mỹ, dáng người cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp, sao có thể là Lâm Sâm một đứa cao 1m5 lại nặng 75kg giống như trái cầu chứ? Hạ Chi Tình không tin được hai mắt của mình, cũng không cách nào đem anh chàng đẹp trai trước mắt này liên tưởng đến cậu bạn cùng bàn mập mạp trong trí nhớ kia được.
“Cậu đúng là Lâm Sâm hả? Là Lâm Sâm ngồi cùng bàn với mình ba năm cấp hai?”
Nghe được bốn chữ “bạn ngồi cùng bàn”, nụ cười Lâm Sâm càng sâu, “Là Lâm Sâm cao 1m5 nặng 75kg ngồi cùng bàn với cậu đây.”
Trước đó cô không có mặt mũi nào mà nhắc tới chiều cao và cân nặng của cậu ta, bây giờ nghe được điều này liền trăm phần trăm xác nhận đúng rồi. Tuy rằng trong lòng cô vô cùng chấn động, cảm thấy khó mà tin được, nhưng trên thế giới này người ngồi cùng bàn với cô cùng chiều cao và cân nặng như thế chỉ có một Lâm Sâm mà thôi.
*****************
Đèn bên ngoài chiếu sáng cả con đường, bên trong quán cà phê không khi vừa ấm áp lại yên tĩnh, rất hợp với các bài hát đương thời, vừa lúc vang lên bài《 Những năm tháng đó 》của Hồ Hạ.
Nhớ lại thuở ban đầu, khuôn mặt ngây ngô của cậu trong trí nhớ
……
Những năm tháng đó bỏ lỡ mưa to
Những năm tháng đó bỏ lỡ tình yêu
Rất muốn nói cho cậu biết tôi không hề quên cậu
……
Nếu gặp lại nhau lần nữa, tôi sẽ ôm lấy cậu thật chặt
Ôm lấy cậu thật chặt
Nhiều năm không gặp, Lâm Sâm mời cô cùng nhau đi uống cà phê, cô vừa lúc cũng không có chuyện gì nên cũng đồng ý luôn.
Lâm Sâm gọi chính là cà phê đen, không thêm bất cứ thứ gì, đây được xem là cách thưởng thức cà phê nguyên vị nhất. Xin miễn cho kẻ bất tài là cô, cô từ trước đến nay chỉ uống với đường hoặc sữa thôi. Cô uống một ngụm Cappuccino, cảm giác vẫn thật khó tin mà nhìn anh nói: “Cậu thay đổi thật nhiều, nếu không phải cậu gọi mình, mình còn nhận không ra cậu đâu.”
Trong trí nhớ của cô, hai mắt Lâm Sâm bị mỡ che đậy thành đôi mắt ti hí, hiện giờ lại có được một mắt hai mí thâm thúy, anh nhìn Hạ Chi Tình, nhẹ nhàng cười nhưng lại thật là mê người: “Cậu cũng thay đổi rất nhiều, người