Hạ Chi Tình lấy ra chìa khóa, tay chân nhẹ nhàng mà mở cửa, một căn phòng tối đen và tĩnh mịch ập vào trước mặt.
Phòng khách không ai!
Quá tuyệt vời!
Hạ Chi Tình thở phào nhẹ nhõm, không biết vì cái gì, cô chính là không muốn gặp Tống An Thần, vừa rồi lúc ở dưới lầu còn ổn, mà khi thang máy “ting” một tiếng mở ra, cô bỗng nhiên có loại cảm giác không hiểu được mà nhảy dựng lên ở trong lòng, đứng ở cửa do dự một lúc lâu cô mới lấy hết can đảm mở cửa ra.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, trước lúc cởi giày ra cô còn cố ý nhìn thoáng qua phòng của Tống An Thần, nhìn thấy cửa phòng đóng kín mít, ngày thường giờ này anh còn chưa có ngủ, có phải bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm cho nên hơi mệt mỏi mà đi ngủ sớm.
Mặc kệ nguyên nhân gì, lúc này, cô chính là không muốn gặp Tống An Thần, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau, cô rón ra rón rén mà đi về phía phòng mình, khi cô đi qua sô pha, một cái bóng đen từ trên sô pha ngồi dậy.
“A……!!” Hạ Chi Tình sợ tới mức la ầm lên, cầm lấy túi xách trong tay ném qua cái bóng đen đó.
Túi còn chưa đụng tới cái bóng đen đó đã bị "nó" một tay bắt được, đèn bàn bên cạnh sô pha đồng thời sáng lên. Hạ Chi Tình tập trung nhìn vào, nhìn thấy là Tống An Thần thì bị dọa đến mức ba hồn sáu phách lúc này mới trở về đúng vị trí.
Cô đem túi xách trở về, đôi mắt đảo đi đảo lại cũng không dám nhìn thẳng Tống An Thần, ngượng ngùng mà cười hai tiếng nói: “Anh, sao anh lại ngủ ở phòng khách? Lại không bật đèn, rất dễ hù chết người đó nha.”
Tống An Thần không có trả lời, một đôi mắt phượng thon dài liếc cô, ánh mắt thâm thúy, trong bóng đêm, cặp mắt kia tối tăm đến khó phân biệt được, đen nhánh phảng phất nhìn không thấy đáy.
Tuy rằng không cùng anh đối diện, nhưng mà trực giác của phụ nữ vô cùng chuẩn, cô có thể cảm giác được mắt phượng sắc bén của Tống An Thần vẫn luôn dán ở trên người cô, làm cô đứng thẳng bất an, chỉ muốn quay đầu chạy lấy người, nghĩ là làm, ngay sau đó cô xoay người liền chạy qua phòng mình, “Đã khuya, tôi muốn đi ngủ, ngủ ngon.”
Cô cho rằng mình có thể "vẫy vẫy tay không mang theo một đám mây", nhưng ngay sau đó Tống An Thần giống như báo săn, nhanh chóng từ trên sô pha nhoáng lên hướng qua chỗ cô.
Cô thiếu chút nữa bị dọa đái ra quần, chờ phục hồi tinh thần lại bước chân liền chạy nhanh hơn, đáng tiếc anh người cao chân dài, không cần vài bước đã bắt được cô giống như con thỏ đã chịu kinh hách mà chạy trốn, một tay đem cô đẩy đến vách tường sau lưng, một tay chống vách tường, không hề báo trước mà làm một tư thế bích đông.
Hai người dựa quá mức gần nhau, anh cúi đầu hơi thở nhẹ nhàng phun lên cổ cô, làm cả người cô đều nổi da gà, trong đầu tự động nhảy ra hình ảnh hôm nay ở văn phòng bị cưỡng hôn, đột nhiên, cô cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, cô gian nan nuốt một ngụm nước miếng nói: “Anh, anh muốn làm gì?”
Tống An Thần cúi đầu nhìn cô không nói lời nào.
Sau khi tan làm anh gọi điện thoại cho cô lại bị cô ngắt máy, lúc đầu anh cho rằng cô chỉ là nháo một chút, liền muốn tha cho cô, không muốn đem cô ép bức thật chặt, nóng vội thì sẽ không thành công, vì thế anh cũng không vội trở về, ngồi trong phòng làm việc mà tăng ca, chờ đến khi đem mọi chuyện còn đọng lại đều xử lý xong xuôi, nhìn đồng hồ gần 10 giờ rồi.
Anh nghĩ, lúc này, lấy tính cách trạch nữ của cô, khẳng định là về nhà, vì thế lại gọi điện thoại cho cô, nhưng không ngờ rằng vẫn là tắt máy! Mới đầu anh cảm thấy có chút không thích hợp, vội vàng lái xe về nhà, trên đường đều vượt qua hai cái đèn đỏ. Khi anh trở lại nhà thì nghênh đón anh lại là một căn phòng lạnh lẽo. Hạ Chi Tình căn bản là chưa có trở về. Đã đến giờ này, cô có thể đi nơi nào? Anh ở trong phòng khách đi tới đi lui, mới phát hiện đối với cô hiểu biết rất ít, ngoại trừ phương thức liên hệ với người nhà cô, đối với chuyện cô thích đi nơi nào chơi, bạn bè gì,...anh hoàn toàn không biết gì cả.
Đợi ở nhà hơn nửa tiếng vẫn không thấy cô trở về, mà điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, anh tình nguyện cô chỉ là giận dỗi với anh mà đem điện thoại tắt máy, chứ không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Ở nhà chờ không nổi nữa, anh cầm lên chìa khóa xe, đóng cửa nhà lại, quyết định đi tìm cô. Đã tìm hết mấy cửa hàng, mấy chỗ ăn chơi lớn nhỏ tương đối nổi tiếng ở trung tâm thành phố mấy lần rồi, lại vẫn như cũ không thấy bóng dáng của cô.
Bị bắt cóc? Bị bọn buôn người bắt cóc? Hay gặp tai nạn xe cộ? Não anh hiện lên vô số giả thiết, mà những giả thiết này, không có cái nào là anh có thể chấp nhận nổi, nếu cô thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, anh không cách nào tha thứ cho mình. Lắc lư không có mục đích ở trên đường đến 12 giờ, không tìm được người, điện thoại vẫn như cũ ở trạng thái tắt máy, anh thật sự dường như muốn hỏng mất.
Sau khi về nhà, chờ đợi anh vẫn như cũ là một căn phòng vắng lặng, anh suy sụp ngã vào trên sô pha, nghĩ nếu sau hừng đông vẫn không liên hệ được với cô liền lập tức báo cảnh sát, nhưng cuối cùng cô đã trở lại.
Cám ơn trời đất.
Tâm tình cả ngày hôm nay của anh giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, chợt cao chợt thấp, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức anh thiếu chút nữa tắc nghẽn cơ tim.
Nhìn cô bộ dáng chột dạ không dám nhìn thẳng mắt của mình, mày Tống An Thần nhíu nhíu, mắt phượng híp lại, trầm giọng nói: “Sao trễ như vậy mới về, em đi đâu?”
Nghe vậy, tim Hạ Chi Tình lập tức thiếu một nhịp, một đôi mắt đẹp chỉ là nhìn trời nhìn đất không dám nhìn người trước mắt, đến người mù cũng có thể phát hiện cô chột dạ, không biết vì cái gì lại có cảm giác tội lỗi như khi đi nɠɵạı ŧìиɦ bị chồng bắt gian trên giường, dưới ánh mắt của anh, hơn nửa ngày cô mới nghẹn ra một câu: “Cùng bạn đi ăn cơm.”
Mày đẹp Tống An Thần nhếch lên, đôi mắt thon dài hiện lên một tia nghi ngờ, “Nam hay nữ?”
Hai người gần đến như vậy, cô dường như có thể cảm nhận được độ ấm từ cơ thể của anh, hơi thở tràn ngập hương vị hormone của đàn ông gắt gao vây quanh làm cô hít thở không thông, mà mắt phượng sắc bén của anh càng là làm cho cô có loại cảm giác sợ hãi khi phạm tội lại không có chỗ che giấu. Cô dưới áp lực vô hình của anh, thế nhưng nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng ngạnh cổ nghẹn ra một chữ: “…… Nữ.”
Cô cũng không biết vì sao mình lại muốn nói dối, chỉ là bản năng cảm thấy nói thật sẽ không tốt, đến nỗi vì sao không tốt, cô không nghĩ ra, cũng không muốn đi nghĩ.
Tống An Thần bất động thanh sắc mà nhìn cô: “Vậy sao lại tắt máy?”
“Hết pin.”
Tống An Thần trầm ngâm hơn nửa ngày, mới đưa tay buông xuống, từ trên cao mà nhìn xuống cô nói: “Lần sau đừng về trễ như vậy, đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
Hạ Chi Tình thiếu chút nữa liền nói “Dạ.”
Cũng may lời này còn chưa ra miệng đã ngừng lại.
Nhìn cái ánh mắt kia, cái thái độ kia của anh cứ làm như cô là nô tài của anh vậy.
Bà nội nó!
Anh dựa vào cái gì mà bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, anh dựa vào cái gì mà phân phó cô nên làm như thế nào, không sai, anh đúng thật là ông chủ của cô, nhưng mà bây giờ đã tan làm, cô muốn đi đâu, gặp mặt với ai, khi nào trở về, có đồng nào liên quan đến anh sao?
Lại nói, nha, cô còn chưa có cùng anh tính sổ đâu, hôm nay ở văn phòng đối với cô làm ra cái chuyện cầm thú kia, đây là lợi dụng chức trách mà muốn diễn bá vương ngạnh thượng cung dâm tặc!
Hạ Chi Tình ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị hùng khởi, chỉ là vừa nhấc đầu liền thấy cả mặt Tống An Thần đều đen giống như đáy nồi, lạnh lùng nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Em nói ai là dâm tặc?”
Hạ Chi Tình líu lưỡi, cô cho rằng cô chỉ là ở trong lòng ngẫm lại mà thôi, không ngờ nghĩ nghĩ một chút liền đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói ra, thật là xuất sư bất lợi a.
Trong xương cốt của cô là khi gặp được chuyện xấu sẽ biến thành rùa đen rút đầu, này thiếu chút nữa lại phát huy tác dụng, chỉ là nếu lần này cô không sai mà lại đi xin lỗi, vậy về sau cô càng không có địa vị, đã cưỡi lên lưng cọp nên khó leo xuống, cô quyết định phất cờ khởi nghĩa, nhổ răng cọp, dũng cảm hướng về phía cái ác