Mắt thấy năm ngón bạch cốt trảo của Linda sắp đụng vào mặt Hạ Chi Tình, Tiểu Ni tay mắt lanh lẹ kéo Hạ Chi Tình tới chỗ mình, tránh đi tập kích của Linda.
Móng tay Linda vừa dài vừa nhọn, nếu bị cào phải, chỉ sợ trên mặt không những lưu lại sẹo mà còn bị cào nhìn không ra người. Hạ Chi Tình một bên cảm ơn Tiểu Ni, một bên lòng còn sợ hãi mà nhìn Linda, cảm giác người này quả thực là điên rồi.
Đầu tiên là cô ta chơi ám chiêu duỗi chân vướng ngã cô, còn mở miệng khiêu khích, bịa đặt tin đồn giữa cô và lãnh đạo, cuối cùng còn muốn động thủ đánh người, mỗi một chuyện đều trái với quy định của công ty, mỗi một chuyện đều có thể khiên cô ta chịu trừng phạt không ít, thậm chí là còn bị quét khỏi công ty.
Vừa rồi khi bị ngã, mới đầu cô hoàn toàn không nghĩ là Linda cố ý ngáng chân cô, chỉ là khi được nâng dậy, cô nhìn thấy chỗ mình bị té căn bản không có đồ vật gì có thể vướng ngã. Hơn nữa biểu hiện chột dạ của Linda không đánh đã khai, cô dám khẳng định thứ vướng ngã cô đó chính là do Linda cố ý vươn chân ra.
Mà chuyện Tống An Thần đối với cô đặc biệt ưu đãi, cô biết quả thực có những lời đồn không dễ nghe. Người phiêu bạt ở giang hồ, sao có thể không ai đao? Bị người ta đồn bậy bạ hoặc là đi đồn bậy về người ta, chắc hẳn là ai cũng từng trải qua. Nhưng mà muốn nói thì cũng phải nói ngầm chứ, muốn nói bao nhiêu ai có thể quản được, nhưng mà lại đi nói với bàn dân thiên hạ, vậy thì chỉ có thể nói là đồ ngu.
Linda nhào qua lại không bắt được Hạ Chi Tình, theo quán tính còn xém chút nữa đụng phải cái bàn, trong lòng càng tức giận, lý trí cô ta đã hoàn toàn bị phẫn nộ thiêu đốt không còn một mảnh. Cô ta nhặt lấy ống đựng bút trên bàn, xoay người ném qua Hạ Chi Tình.
“Phanh!” một tiếng, ống đựng bút đập thật mạnh lên một thân hình cao lớn, lại “leng keng” vài tiếng rớt xuống mặt đất.
Mọi người há hốc mồm vì kinh ngạc, trong văn phòng lập tức yên tĩnh đến mức vô cùng quỷ dị.
“Hạ Chi Tình con tiện nhân này, tao……” câu nói kế tiếp của Linda bị chặn đứt ở trong cổ họng khi nhìn thấy người trước mắt, mắt và miệng đồng thời trợn to, không dám tin nhìn cái trán của Tống An Thần bị đập ra một tia tơ máu, “Tống tổng, tôi……”
Nghe được tiếng động, giám đốc Lâm đi vào thấy một màn như vậy liền nhíu mày quát: “Linda, cô đang làm cái gì vậy?!”
Mọi người bị sư tử hống của giám đốc Lâm chấn động, lập tức đều từ trong kinh hách phục hồi tinh thần lại, mấy đồng nghiệp nam nhanh chóng xông lên phía trước bắt lấy Linda, cũng đoạt đi con chuột laptop trong tay cô ta, không cho cô ta lại đả thương người khác nữa, các đồng nghiệp nữ vọt tới bên cạnh Tống An Thần, cô một lời tôi một lời mà biểu đạt rằng mình rất quan tâm tới lãnh đạo:
“Tống tổng, anh bị thương có nặng lắm không?”
“Trời ơi, cái trán chảy máu rồi, mau gọi 120 gọi xe cứu thương!”
“Linda cô có bị điên hay không? Sao dám động thủ đả thương người, còn làm Tống tổng bị thương !”
Mấy người phụ nữ ríu rít, toàn bộ văn phòng lập tức ồn ào như biến thành cái chợ. Hạ Chi Tình vốn dĩ đang đứng bên cạnh Tống An Thần được anh bảo vệ cũng bị các cô đẩy ra một bên.
Hạ Chi Tình ngước mắt nhìn cái trán của Tống An Thần bị trầy da chảy máu, trong lòng vô cùng chấn động, thật lâu nói không ra lời. Cô không ngờ Linda vậy mà lại không có lý trí ra tay đánh người như thế, càng không ngờ Tống An Thần sẽ chạy tới ở ngay lúc này, vì cô mà chặn lại ống đựng bút Linda ném qua đây, nếu không phải anh, giờ phút này người bị phá tướng phải đổi thành cô.
Trong lòng cô chảy qua một dòng nước ấm, vừa áy náy vừa cảm động, còn có một tia ngọt ngào, một tia lo lắng, có thể nói ngũ vị trần tạp. Nhất thời cô cũng không biết phải dùng ngôn từ gì để miêu tả cảm nhận giờ phút này của mình.
Giám đốc Lâm bước lại đây, ánh mắt nghiêm khắc nhìn lướt qua Linda đã bị đồng nghiệp nam khống chế được, sau đó xoay người nhìn về phía Tống An Thần nói: “Tống tổng, ngài bị thương, tốt nhất nên lập tức đến bệnh viện xử lý miệng vết thương một chút, nơi này giao cho tôi xử lý là được.”
Tống An Thần nhìn Lâm Tiêu một cái, đối với phong phạm "đại tướng quân" xử lý vấn đề của ông ta rất là tán thưởng, anh gật gật đầu, nói: “Được, việc này liền nhờ ông xử lý. Nơi này là chỗ làm việc chứ không phải chỗ đánh nhau cãi nhau, giám đốc Lâm, ông tra cẩn thận sự tình từ đầu đến cuối một chút. Công ty tôn trọng quyền lợi của mỗi một vị nhân viên, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ở trong công ty gây chuyện thị phi.”
Trợ lý Tiểu Hải của Tống An Thần cũng đã đuổi lại đây, nhìn thấy Boss của mình bị thương, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Xảy ra chuyện như vậy, anh lại không ở bên cạnh Boss, che mưa chắn gió cho Boss nên thật lo lắng cho vị trí của mình khó mà giữ được. Anh nhanh chóng chạy lên muốn đỡ Tống An Thần đi bệnh viện. Nhưng Tống An Thần lại lắc đầu nói anh không có việc gì, bảo anh đến gara lấy xe ra trước, Tiểu Hải đồng ý rời đi.
Giám đốc Lâm đứng bên cạnh nghe được phân phó của Tống An Thần cũng đáp ứng, xoay người nhìn Linda, Hạ Chi Tình cùng với Tiểu Ni nói: “Ba người các cô theo tôi đến văn phòng đi.”
Hạ Chi Tình tuy rằng có chút lo lắng vết thương của Tống An Thần, nhưng ngẫm lại vấn đề hẳn là không lớn, vì thế cô liếc mắt Tống An Thần một cái, sau đó chuẩn bị đi theo giám đốc Lâm, đúng lúc này Tống An Thần nhìn qua cô, tầm mắt hai người ở không trung đụng phải, đôi mắt thon dài của anh hiện lên một tia quan tâm, trong lòng Hạ Chi Tình thật ấm áp, nhưng không dám ngó nhiều, nhanh chóng cúi đầu nhìn về phía khác.
Nơi này dù sao cũng là công ty, hôm nay đã bị Linda nói cô quy tắc ngầm, cho nên nếu lại bị người khác thấy cô và Tống An Thần hai người mắt đi mày lại, chỉ sợ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Hạ Chi Tình tuy rằng rất thức thời mà thu hồi ánh mắt lại, người khác không nhìn thấy nhưng chưa chắc có thể tránh thoát hoả nhãn kim tinh của Kingkong Babi Tiểu Ni. Cô bắt gặp ánh mắt Hạ Chi Tình và Tống An Thần chạm vào nhau kia như pháo hoa bừng sáng, tròng mắt vừa chuyển, mở miệng nói: “Giám đốc Lâm, chân của Chi Tình bị ngã rách da, tôi muốn cậu ấy đi xử lý vết thương trước, sau đó lại trở về hỏi chuyện có được hay không?”
Giám đốc Lâm nghe được lời Tiểu Ni nói, lúc này mới chú ý tới vết thương trên đầu gối của Hạ Chi Tình, ông ta gật đầu nói: “Vậy cũng được.”
Tống An Thần đã xoay người rời đi nhưng nghe được Tiểu Ni nói liền xoay người lại, nhíu mày nhìn về phía đầu gối của Hạ Chi Tình. Hôm nay cô mặc bộ váy cùng màu với tất chân màu da, lúc này chỗ tất chân đã bị rách, nhìn qua có chút chật vật. Vừa rồi anh đi qua văn phòng này thì nghe được tiếng ồn ào bên trong, đi tới cửa vừa lúc nhìn thấy Linda đang cầm lấy ống đựng bút muốn đánh người, anh không kịp nghĩ nhiều liền chạy tới che trước mặt cô, thay cô chặn lại Linda tập kích. Sau lại bị nhóm nhân viên nữ dồn lại đẩy ra anh và Hạ Chi Tình, anh cũng không chú ý tới chuyện cô bị thương.
Tiểu Ni không có nhìn nhầm trong mắt Tống An Thần chợt lóe lên sự quan tâm và tức giận, cô một lòng muốn thúc đẩy chuyện tốt của cô bạn, vì thế đẩy đẩy Hạ Chi Tình nói: “Chi Tình, hay là cậu đi nhờ xe của Tống tổng đến bệnh viện xử lý vết thương đi.”
Tống An Thần nghe vậy đang chuẩn bị mở miệng, nhưng vừa mới há mồm đã bị Hạ Chi Tình giành nói: “Không cần, chút vết thương nhỏ không có gì đáng ngại, chúng ta nên đem sự tình xử lý xong trước, buổi chiều tôi còn phải đi gặp khách hàng đó.”
Hạ Chi Tình ở trong lòng đối với chuyện Tiểu Ni thích làm Hồng Nương có chút đau đầu, cô biết cô ấy không có ác ý, nhưng mà cô không muốn cùng Tống An Thần đi bệnh viện, hơn nữa vừa rồi cô cũng nói thật, ngày hôm qua bọn họ đã hẹn khách hàng là hôm nay gặp mặt, cô tự nhiên không thể bởi vì loại chuyện này mà thất hứa, làm mất đơn hàng này được.
Tống An Thần nghe được lời Hạ Chi Tình nói, đôi mắt thon dài đảo qua đầu gối bị rách da của cô, mày nhíu lại, không nói lời