Editor: Mèo lười ham học
Tô Thiến nghe được Tống An Thần bảo Hạ Chi Tình buổi tối lại qua đây, oán hận mà cắn cắn môi, trên mặt lại nở nụ cười nói: “Chị Chi Tình là tự mình lái xe lại đây sao?”
Cô gật đầu.
“Vậy bây giờ chị Chi Tình là phải về công ty sao?”
Cô lại gật đầu, “Trên tay có đơn hàng cần xử lý.”
“Em vừa lúc muốn tới một chỗ gần công ty sư huynh, không biết chị Chi Tình có thể thuận đường chở em một đoạn hay không, xe của em hỏng rồi, hôm qua mới đem đi sửa.” Đôi mắt của Tô Thiến là loại cười rộ lên sẽ giống trăng non, cười rộ lên có vẻ ngọt ngào, đặc biệt là khi cô ta cố ý muốn cười thật sự ngọt ngào.
Cái gọi là ra tay không đánh người mặt cười, cả mặt Tô Thiến đều là tươi cười, một bộ dáng như đáng yêu lại tốt bụng, cô cho dù không thích, cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Tuy rằng cô không muốn ở cùng một chỗ với cô ta, nhưng câu này của cô ta nói vậy làm người ta không sao cự tuyệt, vì thế gật đầu nói: “Được.”
Nghe vậy, Tô Thiến cười đến càng ngọt, thân mật mà lôi kéo tay Hạ Chi Tình không bỏ, nhìn Tống An Thần nghịch ngợm nói: “Em đây cùng chị Chi Tình đi rồi, sư huynh, anh hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai em lại đến thăm anh và mang theo canh gia truyền của em."
Tống An Thần nhướng mày, tâm tình nhìn qua không tồi, cười nhẹ nói: “Chỉ giỏi tự khen, đến lúc đó mất mặt thì đừng giống khi còn nhỏ mà khóc nhè.”
Tô Thiến xoay thân mình một chút, đi lên làm bộ muốn véo cổ anh, tiếng nói mềm mại mang theo vài phần làm nũng giận dữ nói: “Nói bậy, sư huynh làm tổn thương người ta.”
Hạ Chi Tình trợn trắng mắt, bị bộ dáng hờn dỗi kia của cô ta làm cho đôi mắt cũng không thoải theo, cô quay đầu liền đi: “Tôi đi trước lái xe ra đã, cô ở cửa bệnh viện chờ một chút.”
“Được, chị Chi Tình, một lát nữa em lập tức đi xuống.” Tô Thiến nói xong, khóe miệng giương lên trên, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý.
Tống An Thần nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Hạ Chi Tình, đôi mắt thâm thúy.
Cửa phòng bệnh bị đóng lại, Tô Thiến liền lộ ra vẻ mặt thần bí rồi cười hỏi: “Sư huynh, kỹ thuật diễn của em không tồi chứ?”
Khóe miệng Tống An Thần khẽ nhếch, cười nói: “Không tồi, anh thấy Oscar còn phải nợ em một giải ảnh hậu.”
“Đáng ghét! Lại giễu cợt người ta.” Tô Thiến hờn dỗi giả vờ đánh Tống An Thần một chút, “Còn nhớ rõ chuyện anh đáp ứng em không, sau khi mọi chuyện thành công anh cần phải giúp đỡ em thuyết phục daddy của em, làm em ở lại trong nước.”
Tống An Thần giễu cợt cô: “Yên tâm, sẽ không quên. Đều lớn như vậy, còn giống như đứa trẻ, chẳng lẽ aunty và uncle không đồng ý để em một mình ở lại trong nước.”
Tô Thiến hừ một tiếng, môi đỏ nhu lên cao, “Chỉ có anh cùng daddy mommy bọn họ xem em như trẻ con, em kỳ thật đã sớm có thể chăm sóc tốt cho mình, hơn nữa, không phải còn có anh sao? Em ở lại nơi này, anh khẳng định sẽ chăm sóc em, bọn họ căn bản không cần lo lắng.”
“Được được, em không phải trẻ con, nhanh đi xuống đi, đừng làm người ta chờ.”
Tô Thiến lại hờn dỗi mà hừ một tiếng, “Anh cũng chỉ biết đau lòng chị Chi Tình, em ghen tị.”
Tống An Thần bắn trên trán cô một chút, “Đồ trẻ con.”
Tô Thiến làm bộ không thuận theo không buông tha, lấy di động ra nói muốn chụp ảnh để cáo trạng Tống An Thần với ba mẹ, nói anh ăn hiếp cô, anh xuống tay căn bản không dùng lực, cái trán của cô căn bản nhìn không ra bất cứ “vết thương” gì, nhưng Tô Thiến chính là muốn chụp, còn mạnh mẽ lôi kéo Tống An Thần chụp cùng nhau, náo loạn một hồi lâu mới bỏ qua, “Hiện tại trong tay em có nhược điểm của anh, để xem anh về sau còn dám lại bắt nạt em hay không.”
“Được được, đại tiểu thư của tôi, coi như anh sợ em, nơi này là nội thành, bên ngoài dừng xe lâu không tiện lắm, em nhanh xuống đi.” Tống An Thần lo lắng Hạ Chi Tình ở dưới chờ đến không kiên nhẫn, lại lần nữa mở miệng hạ lệnh trục khách.
“Đã biết đã biết, dong dài.” Tô Thiến xoay người đi lấy túi xách của mình, đáy mắt hiện lên một tia ý vị không rõ, “Bất quá sư huynh, anh nói chúng ta làm như vậy thật sự có ích sao? Thật sự có thể làm chị Chi Tình nhận ra cảm tình của bản thân đối với anh sao?”
“Nhất định có thể.” Tống An Thần nhớ đến hình ảnh vừa rồi tự tin nói.
Tô Thiến nhướng mày: “Ồ, sao có tự tin như vậy?”
“Em chỉ cần diễn tốt vai của mình là được rồi, sau đó chờ uống rượu mừng của anh và chị Chi Tình của em là được.”
Ở phương diện cảm tình này Hạ Chi Tình thật sự trì độn đến mức làm anh ngứa răng, anh minh kỳ ám chỉ, bá đạo tổng tài, si tình ấm nam, thủ đoạn gì anh cũng đã dùng, nhưng cô vẫn là bộ dáng không hiểu, thật là làm anh tức giận hết sức. Bất quá anh vẫn có thể cảm giác được cô ấy đối với mình có sự biến hóa. Lúc trước anh là nghĩ từ từ tới, chờ cô ấy tự mình ý thức được cảm tình của bản thân đối với anh, hai người thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông, chỉ là hiện tại anh chờ không kịp, anh sợ còn cứ từ từ như vậy, Hạ Chi Tình đã bị người ta bắt cóc.
Anh nhớ tới buổi sáng hôm đó ở trên ban công nhìn thấy tên đàn ông trẻ tuổi cao lớn kia, mày không tự giác mà nhăn lại, nếu không phải anh ta đột nhiên nhảy ra, vọng tưởng muốn đoạt đi người yêu của anh, anh cũng sẽ không nghĩ ra mấy chiêu cẩu huyết như vậy, bảo Tô Thiến làm ra vẻ như thanh mai trúc mã của mình tới kíƈɦ ŧɦíƈɦ Hạ Chi Tình.
Tô Thiến sửng sốt một chút, ngón tay cầm túi siết chặt, cười đến có chút mất tự nhiên nói: “Vậy tốt, chúng ta liền rửa mắt mong chờ, có điều phải nói trước, nếu chuyện của anh và chị Chi Tình thật sự thành công, vậy phải để em làm phù dâu nha.”
“Được, không thành vấn đề, chuyện làm phù dâu này còn không phải thật đơn giản sao?”
Nhận được lời hứa hẹn, Tô Thiến lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
***************
Chờ Tô Thiến dẫm lên giày cao gót khoan thai mà đến, Hạ Chi Tình đã không kiên nhẫn mà chờ đợi nữa.
Kêu nói xong một lát liền xuống dưới đâu? Cô vừa đợi vậy mà đợi những hai mươi phút. Bởi vì cửa bệnh viện không cho dừng xe, còn vì chờ Tô Thiến, cô đã ở gần bệnh viện chạy mười mấy vòng rồi nhưng cũng không có nhìn thấy cô ta đi xuống. Cô vốn dĩ không phải người có kiên nhẫn, nhưng hôm nay thật đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt mà.
Thứ nhất là đã đáp ứng đối phương là sẽ chở một đoạn đường nên cô không muốn làm ra chuyện lật lọng. Ba Hạ từ nhỏ đã dạy cô không được thất hứa, cho nên cho dù là chuyện rất nhỏ, cô đều kiên trì phải nói được làm được; thứ hai, vẫn là bởi vì cô khổ sở số phận của mình, Tô Thiến là sư muội của Tống An Thần còn là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mà Tống An Thần là ông chủ của cô, cho nên cô cần phải chờ, bát cơm hiện tại của cô này nói như thế nào cũng mạnh hơn so với dì dọn vệ sinh một trăm lần, cô không muốn bởi vì chút chuyện này mà ném bát cơm của mình.
Tô Thiến mở ra cửa xe ghế phụ, cúi đầu nhìn Hạ Chi Tình nói: “Chị Chi Tình, ngại quá, làm chị đợi lâu rồi.”
Cô từ kính chiếu hậu nhìn thấy có một cảnh sát giao thông đang hướng chỗ các cô đi lại. Bây giờ cô đang đậu xe ở chỗ không thuộc