Editor: Mèo lười ham học
Hạ Chi Tình không muốn tin lỗ tai của mình, vừa rồi cô ta nói chính là trở về nước để chuẩn bị hôn lễ của hai người đúng không? Hay là do cô xuất hiện ảo giác?
Cô trừng lớn con mắt, miệng khẽ nhếch, biểu tình rất ngốc mà nhìn Tô Thiến cười đến mức hạnh phúc, ngay cả đôi mắt cũng như đang sáng lên, nhất thời phản ứng không kịp.
Tô Thiến nhìn vẻ mặt chinh lăng khiếp sợ của Hạ Chi Tình, môi đỏ xinh đẹp cong lên cười duyên nói: “Thật sự rất vui khi có thể quen được chị Chi Tình, trước khi em về nước đều hay nghe anh An Thần nhắc tới chị, nói chị rất đơn thuần, hôm nay vừa thấy quả nhiên như thế. Chị Chi Tình, chờ khi em và anh An Thần kết hôn, mời chị làm phù dâu cho em được không?”
Hai mắt Hạ Chi Tình nhanh chóng chớp lại chớp, hốc mắt có loại cảm giác nóng lên, cô sợ nếu không dừng lại thì sẽ trôi tuột ra cái gì không nên chảy. Một hồi lâu cô mới tìm về giọng nói của mình, nói: “Cô và Tống…… Tổng muốn kết hôn?”
Tô Thiến vũ mị cười, “Kết hôn đó là đương nhiên, cha mẹ hai nhà cũng hy vọng chúng em sớm kết hôn một chút, tốt nhất sinh mấy đứa bé bụ bẫm cho họ mang theo chơi. Nhưng mà……”
Nói đến đây, Tô Thiến bỗng nhiên ngừng lại, đôi mắt to đảo qua thay đổi thần sắc đắc ý vừa rồi thành biểu tình thương tâm khổ sở. Tốc độ lật mặt này, Hạ Chi Tình cảm thấy cô ta không đi làm diễn viên thật sự là quá lãng phí.
Cô lên tiếng theo cô ta nói: “Nhưng mà cái gì?”
Tô Thiến cắn cắn môi đỏ, làm ra vẻ mặt khổ sở nói: “Chị Chi Tình, em nói thật với chị, kỳ thật em cùng anh An Thần đã quen nhau một đoạn thời gian. Đều do trước kia em quá tùy hứng, không hiểu phải thông cảm cho anh An Thần, cũng uổng phí một mảnh thâm tình anh An Thần đối với em. Hơn nữa lúc ấy em còn đang đi học, anh An Thần lại phải tiếp quản kinh doanh của gia đình cho nên cả hai quyết định tách ra một thời gian để bình tĩnh một chút. Em cho rằng anh An Thần vĩnh viễn đều sẽ chỉ yêu một mình em, nhưng gần đây em lại nghe một người bạn nói anh An Thần về nước không lâu liền bị một nữ nhân viên của công ty anh ấy mê hoặc, nghe nói nữ nhân viên kia không tiếc bán đứng thân thể, tự động đi quy tắc ngầm để đổi lấy ích lợi.”
Hạ Chi Tình nghe thế, trái tim cứng lại, mí mắt nhảy dựng lên, bệnh chột dạ cũ thiếu chút nữa lại tái phát, cũng may lý trí còn sót lại không nhiều lắm ở ngay lúc này dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại: Cô hẳn là chính là nữ nhân viên kia trong miệng cô ta, chỉ là cô không có bán đứng thân thể (tất nhiên kiss không tính, kiss không tính, kiss không tính, chuyện quan trọng phải nói ba lần), càng không có chủ động đi quy tắc ngầm, mà quan trọng nhất chính là, ngoài mỗi tháng nhiều hơn 5000 tệ phí pha cà phê, cô căn bản không có vớt được chỗ tốt gì.
Nếu là có người muốn phản bác nói 5000 tệ kia của cô đó là khoản thu không sạch sẽ, vậy cô chỉ có thể buông tay mà nói cho dù là gái xấu nhất "nhà thổ" thì tiền trả cho sức lao động mỗi ngày cũng không thua khoản thu vào này.
Lúc cô đang ở trong lòng đang thiên nhân đại chiến, Tô Thiến một bên đang trộm quan sát sắc mặt của cô, cô ta vốn dĩ nghĩ rằng sau khi cô ta dừng lại, Hạ Chi Tình sẽ có điều phản ứng, kinh hoảng thất thố cũng được, phủ nhận cũng được đều tốt hơn so với bộ dáng ngốc lăng này. Một cây gậy không đánh ra tiếng thì phải tới cường, đợi một hồi không chờ Hạ Chi Tình mở miệng, cô ta đành phải lại lần nữa mở miệng nói: “Chị Chi Tình, đối với chuyện em nói vừa rồi, chị có nghe được lời đồn gì không? Nếu có nghe được thì phiền chị nói cho em một chút được không?”
Hạ Chi Tình sờ sờ mũi, lắc đầu nói dối nói: “Tôi không nghe được lời đồn gì, bản thân tôi tương đối trạch, đối với mấy chuyện bát quái đồn đãi này đó đều không cảm thấy hứng thú cho lắm. Bất quá, cho dù có người như vậy, cô đã biết lại có thể như thế nào? Giống như cô nói, nếu thực sự có người như vậy, Tống tổng anh ta cũng coi như là xuất tường phản bội cô, chẳng lẽ cô không ngại sao?”
Tô Thiến: “Nếu thực sự có người như vậy, em sẽ tìm cơ hội gặp mặt cô ta một lần.”
Mặt Hạ Chi Tình có tia kinh ngạc, thân mình không tự giác nhích lại gần phía sau, tự động kéo ra khoảng cách với Tô Thiến: “Gặp mặt? Cô muốn làm gì? Không phải tới cửa đánh ghen chứ?”
Tô Thiến xem bộ dáng cô như chim sợ cành cong, đôi mắt hiện lên một tia ý cười trào phúng, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, lắc đầu nói: “Chị Chi Tình thật biết nói đùa, sao em có thể làm cái loại chuyện không phù hợp thân phận này, loại chuyện đánh ghen này, theo em mà nói chỉ loại đàn bà chợ búa cùng với mấy cô gái không có phẩm giá mới có thể làm.”
Hạ Chi Tình cảm thấy bản thân bị mạo phạm, cô nhớ tới chuyện cãi nhau với Khương Vi ở quán cà phê vào Tết năm trước, tuy rằng ngọn nguồn chiến tranh không phải do cô, nhưng mà đích xác là cô cùng với Khương Vi cãi nhau. Bây giờ từ trong miệng Tô Thiến nói ra, cô thế nhưng lại biến thành cô gái không có phẩm giá, văn hoá low, cô lập tức có chút không vui nói: “Vậy cô muốn làm như thế nào?”
Cô kỳ thật muốn nói chính là cho dù cô ta cao quý, cô ta cao thượng thì cũng đã tìm tới cửa rồi còn có thể có bao nhiêu cao thượng.
Hạ Chi Tình có suy nghĩ gì thì từ trước đến nay đều là viết ở trên mặt, cho nên Tô Thiến tự nhiên không đoán sai được thần sắc trên mặt cô biến hóa thật là xuất sắc, chỉ là bất động thanh sắc mà thôi, “Không làm cái gì, chỉ là tìm gặp cô ta, làm cô ta biết khó mà lui.”
Bộ dáng của Tô Thiến vô cùng tự đại cuồng vọng, làm Hạ Chi Tình nhìn mà khó chịu, nhịn không được liền cùng cô ta tranh cãi nói: “Không làm cái gì sao có thể khiến cho đối phương biết khó mà lui chứ? Cô không khỏi có chút quá coi thường đối phương đi?”
Tô Thiến mày liễu nhíu lại: “Ồ, nghe giọng điệu của chị Chi Tình là thật sự có một người như vậy? Hơn nữa chị Chi Tình không chỉ biết người đó là ai mà hình như quan hệ cũng không tồi nha.”
Hạ Chi Tình liên tục phủ nhận: “Không có không có, tôi…… Tôi bất quá là việc nào ra việc đó mà thôi, mà thôi.” Cô mới không ngốc đến mức đem bản thân đẩy ra đi nhận lấy cái chết.
“Hoá ra là vậy.” Tô Thiến ngoài miệng nói như vậy, nhưng hiển nhiên là không tin lời cô nói, “Em và chị Chi Tình mới ngày đầu tiên quen nhau nên chị Chi Tình không chịu đứng về phía em cũng là bình thường, em có thể hiểu tuy nhiên có chút khổ sở. Bất quá mặc kệ chị Chi Tình có giúp em hay không thì cũng vậy thôi, em nhất định sẽ bắt được người này, cô ta nếu không biết xấu hổ như vậy thì cũng chớ có trách em không khách khí.”
Hạ Chi Tình nghe vậy, tim đập rất lớn, nhịn không được nuốt nước miếng, nói: “Cô vừa rồi không phải nói không đánh nhau với cô ấy sao?” Nhưng dáng vẻ hiện tại này giống như hận không thể đem đối phương xé ra.
“Chị Chi Tình, chị làm gì mà giống như rất khẩn trương sợ hãi vậy.” Tô Thiến che miệng cười, “Chị không phải là nữ nhân viên kia chứ?”
Trái tim Hạ Chi Tình thiếu chút nữa liền đình chỉ công tác, thậm chí não cô tự bổ ra rằng Tô Thiến này vạn nhất thật sự động tay, lấy thân hình cao lớn cường tráng của cô ta như thế, mà thân hình của cô lạ gầy yếu, phỏng chừng sẽ bị đánh thành tro.
“Em nói giỡn với chị thôi mà nhìn chị bị dọa như vậy rồi. Em biết chị Chi Tình khẳng định không phải cái loại phụ nữ không biết xấu hổ này.” Tô Thiến lại kiều mị cười: “Em đi gặp nữ nhân viên kia tất nhiên không phải đánh nhau với cô ta, động thủ cùng với cái loại phụ nữ này quả thực là hạ thấp thân phận của em. Vì sao em lại có tự tin như vậy khi không làm cái gì cũng có thể làm đối phương biết khó mà lui, là bởi vì em nghe bạn của em nói, nữ nhân viên kia vô luận là diện mạo, hay là gia cảnh bằng cấp, các phương diện đều là trình độ người qua đường, em không phải tự luyến, em cũng xem như là mỹ nữ, chỉ cần em vừa đứng trước mặt nữ nhân viên kia, nói cho cô ta em là vị hôn thê của anh An Thần, em không tin nữ nhân viên kia sẽ không tự ti, sẽ không biết khó mà lui, em nghĩ trên thế giới này hẳn là không có người phụ nữ nào mà da mặt dày như vậy đi?”
Tô Thiến nói chuyện như đang bỡn cợt “nữ nhân viên kia”, lại còn nói đối phương thành người phụ nữ cực kỳ không biết xấu hổ. Tay Hạ Chi Tình đặt trên tay lái cũng nhịn không được mà nắm thật chặt, cô thật muốn mắng trở lại rồi xé bức tại chỗ với Tô Thiến, nhưng mà cô không thể làm như vậy, bởi vì một khi cô làm như vậy thì đó là thừa nhận bản thân chính là nữ nhân viên bán đứng thân thể kia.
“Nhưng nếu cô ấy không biết khó mà lui thì sao, cô có thể làm gì cô ấy? Hơn nữa, cô vẫn luôn đổ lỗi cho nhà gái, không khỏi cũng quá bất công đi, loại chuyện này không phải cứ một bàn tay là có thể vỗ vang, nếu Tống tổng giữ mình trong sạch thì cho dù nữ nhân viên kia chủ động thì cũng không thể dụ dỗ được Tống tổng, dù sao cũng không thể chạy đến nhà Tống tổng mà cưỡиɠ ɠiαи anh ta đi?”
Hạ Chi Tình càng nói giọng điệu càng cao lên, đến cuối cùng mặt nổi đỏ bừng. Cô không phải nhằm vào Tô Thiến mà là cảm thấy có một vài phụ nữ không hiểu cũng không tôn trọng bản thân, lấy chuyện đàn ông xuất tường này mà nói, rất nhiều phụ nữ Trung Quốc một khi phát hiện chồng mình nɠɵạı ŧìиɦ thì người đầu tiên thu thập khẳng định chính là tiểu tam. Cô không cho rằng nói như vậy là không đúng, loại tiểu tam đi phá hư tình cảm và gia đình người khác đều nên đánh. Chỉ là loại chuyện nam nữ hoan ái này, như cô đã nói, không phải một bàn tay là có thể vỗ vang, loại thời điểm này cũng nên đánh luôn tên đàn ông hoặc là không cần đánh, trực tiếp ly hôn là được.