Editor: Mèo lười ham học
Cô lái xe lang thang không có mục tiêu dạo trên phố, hiện tại cách giờ tan làm tầm hơn một tiếng, cô vừa rồi gọi cho Lâm Du hẹn sau khi tan làm thì cùng nhau ăn cơm. Lâm Du nhận được cuộc gọi của cô liền nói đúng lúc cũng đang muốn gọi điện thoại cho cô để hẹn gặp nhau, vì thế hai người ăn nhịp với nhau, không cần tốn nhiều miệng lưỡi liền định ra thời gian và địa điểm gặp mặt. Có điều lần gặp mặt này không phải là “chỗ cũ” như bình thường hay đi mà là đến một quán ktv (karaoke) gần nhà.
Hai giờ sau, Lâm Du đi vào phòng karaoke, thấy trên bàn bày lung tung tán loạn mấy chai bia không, thực sự hoảng sợ, “Không phải cậu bị dị ứng cồn sao? Sao còn uống nhiều bia như vậy?”
Lâm Du sải hai ba bước tiến lên cướp đi chai bia đang uống trong tay Hạ Chi Tình, nhìn bạn tốt uống đến mức mặt mày đỏ bừng, mày nhíu lại thì không khỏi nhíu nhíu mày, vốn định muốn mắng nhưng toàn bộ liền biến mất ở trên đầu lưỡi, chỉ hóa thành một câu: “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Cô (Lâm Du) thích uống rượu, hơn nữa tửu lượng không tồi, nhưng Chi Tình không giống vậy, chưa nói đến chuyện cô ấy uống không nổi một ly rượu trắng, lại còn bị dị ứng cồn. Khi hai người mới lần đầu gặp nhau, cô hẹn cô ấy bồi mình uống rượu, cô ấy cũng liều mình "bồi quân tử", không những ngồi nghe cô ăn nói dong dài, còn bồi cô uống không ít rượu, thế mà làm cô bị dọa chết khiếp. Có thể không hù chết sao? Rõ ràng một giây trước còn tốt, giây tiếp theo liền mặt đỏ tai hồng ngã xuống, cả người nổi lên đốm đỏ, đẩy như thế nào cũng đẩy không tỉnh, cô trải qua lần đó mới biết được bạn tốt này của cô căn bản không thể uống rượu, vì thế sau này cô không bao giờ kêu cô ấy bồi rượu, cho dù cô muốn tìm cô ấy bồi, cũng là một người uống, một người nhìn đối phương uống.
Cô còn nhớ rõ có một lần kia, cô ấy đau đầu suốt hai ngày sau khi di chứng “say rượu” giảm bớt. Cô thường cười cô ấy vô dụng, cô ấy cũng không giận, trái lại còn mắng cô là tửu quỷ, hai người quen nhau nhiều năm như vậy, cô rất hiểu biết cô ấy, Hạ Chi Tình người này tuy rằng nhát gan nhưng tính cách là đơn giản, không có tâm cơ gì, cũng không có phiền não gì, không giống như trường hợp ngày hôm nay, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Cho dù năm đó cô ấy đắm chìm trong chuyện bị Lục Xuyên tổn thương thì cũng chưa từng thấy được dáng vẻ này của cô ấy.
Hạ Chi Tình kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười xán lạn nói: “Không, không xảy ra chuyện gì a, chỉ là bỗng nhiên có chút muốn uống rượu liền uống, cậu cũng cùng nhau đến đây đi, không đủ lại kêu thêm.”
Cô nói xong lại từ trên bàn cầm lấy một chai bia mới muốn mở ra uống tiếp, Lâm Du lại lần nữa đem chai bia cướp đi, “Đủ rồi, cậu có biết cậu đã uống bao nhiêu hay không? Cậu còn muốn ngày mai đi làm sao?”
“Không muốn liền không muốn đi, anh ta có thể làm gì mình?” Cô hắc hắc mà cười, bộ dáng nói năng lộn xộn.
Lâm Du mắt trợn trắng, lại mẫn cảm mà bắt giữ điểm mấu chốt: “Anh ta? Anh ta là ai?”
“Còn có thể là ai, là Tống An Thần tên cặn bã kia đó!” Cô lại cười, đỡ bả vai Lâm Du đứng lên, lảo đảo lắc lư mà đi đến màn hình máy hát karaoke dùng ngón tay chọc chọc, sau đó cầm lấy microphone đặt ở một bên, quỷ khóc sói gào lên: “Đã chết cũng muốn yêu, cho dù không thoải mái, cảm tình bao sâu chỉ có như vậy mới dám thổ lộ……”
Tống An Thần? Lâm Du cảm thấy cái tên này rất quen tai nhưng nhất thời nghĩ không ra người này là ai.
Lâm Du nhìn bộ dáng Hạ Chi Tình, mày nhăn lại càng khẩn, gia hỏa này, nhạc cũng chưa mở ra, hát cái gì mà hát a, hơn nữa còn có cái loại giọng ca cao vót muốn mạng người này, nếu như cô còn nói với mình là không có gì thì Lâm Du cô từ đây cùng họ với Hạ Chi Tình!
Lâm Du ngồi ở một bên lẳng lặng chờ cô rống xong, lại đi qua tạm dừng bài hát, trên cao nhìn xuống bạn tốt của mình, thở dài nói: “Đừng như vậy, tớ nhìn rất khó chịu, nếu là cậu muốn khóc liền khóc, đừng học người ta cậy mạnh, cậu không thấy bản thân hiện tại cười rộ lên khó coi chết đi được!”
Hạ Chi Tình ngẩng đầu, tầm mắt mông lung, nhìn vẻ mặt Lâm Du lo lắng đang nhìn mình, cô vốn dĩ không muốn khóc, nhưng bị cô ấy nhìn như vậy, hốc mắt liền bắt đầu nóng lên, cô cúi đầu, trộm dùng tay lau sạch khóe mắt lau đi chất lỏng không cẩn thận trôi ra, ngẩng đầu, lại lần nữa cười xán lạn nói: “Tớ không sao, thật sự không sao…… Chúng ta ca hát đi, nếu không uống rượu cũng được, lúc trước đều là tớ bồi cậu, hôm nay đến phiên cậu bồi tớ một lần……”
Cô không sao, chỉ là trong lòng có chút khổ sở, nhưng khổ sở kia lại không thể nói ra, bởi vì không biết từ đâu mà nói, cô như bây giờ tính là gì? Ngay cả thất tình cũng không tính đi? Cô nhiều lắm xem như bị người ta chiếm chút tiện nghi, chơi một hồi.
Cô không biết mình nên nói như thế nào, chẳng lẽ muốn nói cho bạn tốt của mình rằng ông chủ cô có vị hôn thê mà còn tỏ tình với cô, nhưng cô còn ngây ngốc mà đặt ở trong lòng đi cân nhắc, còn suy xét hay là cho đối phương một cơ hội, nhưng kết quả là, người ta bất quá là chọc cô chơi mà thôi, hiện tại vị hôn thê của người ta từ nước ngoài gấp trở về, còn đối với cô mà mắng trái một câu phụ nữ không biết xấu hổ, phải một câu phụ nữ không biết xấu hổ, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, còn cô không thể phản kháng cãi lại.
Bởi vì cô cái gì cũng không phải, một khi cô cãi lại, chẳng khác nào thừa nhận mình chính là người phụ nữ không biết xấu hổ kia.
Càng mất mặt chính là, hiện tại cho dù biết mình bị chơi, trong lòng cô vẫn là rất khó chịu. Chuyện mất mặt như vậy, cô thật sự không có mặt mũi mà nói ra.
“Bang!” Một tiếng, Lâm Du đem microphone nặng nề ném lên trên mặt đất, cắn môi dưới, dùng ánh mắt “Giận này không xả thì thật tức chết” nhìn cô nói: “Hạ Chi Tình, cho dù cậu xảy ra chuyện gì, tớ đều sẽ bồi cậu cùng nhau vượt qua, chỉ là nếu cậu muốn tiếp tục trình diễn cái loại tự mình hại mình tổn thương này, tớ đây liền không phụng bồi, chính cậu một mình từ từ chơi đi!”
Lâm Du nói xong xoay người cầm lấy túi muốn rời đi, Hạ Chi Tình một phen giữ chặt tay Lâm Du, lúng ta lúng túng nói: “Đừng đi, từ