Mạch Tuệ sợ sau này gã còn tới nữa, đang định viện lý do phụ mẫu sang nhà họ hàng cả rồi thì Mạch Cốc thật thà trả lời: "Phụ mẫu qua đời rồi, bọn ta bị bà nội đuổi đi."Lý Mạc Tam sững sờ, mặc dù gã không phải hạng người tốt lành gì nhưng chỉ cướp của người giàu mà thôi.
Trẻ con không biết nói dối, Lý Mạc Tam không ngờ trong Màn Thầu thôn này có kẻ còn vô nhân đạo hơn cả mình, phụ mẫu qua đời, bà nội thì đuổi ba đứa con nít ra khỏi nhà.Lý Mạc Tam lập tức hừ một tiếng, giơ đao lên, hăm dọa: "Hôm nay ta tha cho các ngươi, không được báo quan đâu đấy, táy máy là tiễn các ngươi đi gặp cha mẹ luôn!"Nói xong, gã nhảy lên tường, tìm nhà khác để trộm.Kẻ trộm bỏ đi thật lâu thì Mạch Tuệ mới hoàn hồn, lưng nàng đã đầm đìa mồ hôi lạnh từ lúc nào không hay.
Hôm nay xem như nàng may mắn, tên trộm chướng mắt nhà nàng nên mới bỏ đi, nhưng sau này chắc gì còn kẻ trộm còn đạo đức như vậy.Không lâu sau, Mạch Tuệ nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi vọng lại từ nhà kế bên, sau đó là tiếng quát tháo của Tôn thợ săn và hai đứa con trai của hắn ta.Ngay sau đó, cả thôn ồn ào cả lên.Xem ra mọi người dư sức đối phó với một tên trộm, nàng đừng ra ngoài làm gì cho rước thêm phiền.
Nàng an ủi đệ đệ và muội muội của mình rồi vội vàng bịt kín cửa sổ lại, khỏi mất công trộm lại đột nhập vào nhà lần nữa cho mệt.…Vì săn được thứ tốt, sợ kẻ xấu nhắm vào nên đương nhiên Tôn thợ săn cũng đề cao cảnh giác, dắt con chó sau nhà ra sân trước nhưng không trói nó lại.
Đêm hôm khuya khoắt, tiếng chó sủa vang lên, Tôn thợ săn mở mắt, vơ cái rìu đốn củi rồi vội vàng ra khỏi nhà ngay.Có trộm dám đến nhà hắn ta thật, khi Tôn thợ săn và hai đứa con trai cao to, vạm vỡ của mình ra ngoài, con chó săn lớn đã cắn chặt chân của tên trộm mãi không buông.
Bọn họ đè gã xuống đất, trói gô lại rồi đưa đến quan phủ ngay trong đêm đó.Hôm sau, ban đầu Tôn thợ săn định chở con heo rừng đã săn được lên trấn để bán nhưng Uông đại nương lại bảo: "Măng nhiều quá ăn không hết, chàng đem theo một ít bán luôn đi."Sau đó, hắn ta nghĩ đến Tuệ nha đầu sống ở nhà bên cũng hái rất nhiều, hỏi nàng có muốn cùng nhau lên thị trấn bán đi để có tiền mua lương thực khác không.Mạch Tuệ vui vẻ đồng ý.
Sợ người