Tranh thủ lúc đó, Mạch Tuệ đi mua một ít gạo, bột mì các thứ.Ở thế giới này, người ta ăn gạo kê là phần nhiều, còn gạo trắng thì thường nhà ai khá giả mới ăn.
Giá gạo kê rẻ hơn, bằng một nửa giá gạo trắng, tám đồng một cân.
Bột mì thì rẻ hơn, sáu đồng một cân.Mạch Tuệ mua năm cân gạo kê, năm cân bột mì, thế là một trăm đồng còn ba mươi đồng.Mạch Tuệ tiếp tục đi mua muối và dầu, không kìm được than vãn đồ gia vị quá đắt, cũng tám đồng nhưng nàng chỉ mua được một lượng dầu, ít đến nỗi chỉ đổ đầy được một cốc rượu nhỏ.Sống mà không có dầu, có muối thì sao được, người sẽ không có sức, về lâu về dài sẽ bị thiếu chất trầm trọng.
Mạch Tuệ không còn cách nào, chỉ đành cắn răng mua hai lượng, số tiền còn lại vừa đủ để mua hai lượng muối.Nàng mới bán măng được một trăm đồng, số tiền ấy còn chưa kịp làm ấm ví tiền đã bay sạch, không còn một đồng nào.Lúc này, ba cha con Tôn thợ săn cũng đã bán heo rừng xong, ai nấy cũng có vẻ phấn khởi, xem ra họ đã bán được kha khá.Ba người họ đi từ rất sớm, chưa có gì trong bụng, mỗi người mua một cái bánh nướng, mua luôn cho Mạch Tuệ một cái, vừa ăn vừa đi về.Bánh nướng rất thơm, phía trên có rắc mè, nhai trong miệng thấy mằn mặn, điều này làm cho Mạch Tuệ chưa được nếm chút muối nào suốt hai ngày liền suýt chút nữa đã bật khóc.Ăn được nửa cái bánh, Mạch Tuệ cất nửa cái còn lại đi để mang về cho hai đứa nhỏ.Lúc trở về, Tôn thợ săn lại tốt bụng trả tiền xe cho nàng, Mạch Tuệ vừa ngượng ngùng vừa biết ơn hắn ta.Khi Mạch Tuệ về đến nhà, hai bé con đang chơi với thỏ trong phòng chứa củi.
Bé thỏ tội nghiệp cực kỳ sợ người, rúc mình trong cái ổ lót rơm, không dám động đậy chút nào.Mạch Tuệ bẻ cái bánh nướng còn lại làm hai rồi chia cho hai đứa.
Quả nhiên, vẻ mặt của hai đứa nhóc khi ăn bánh nướng giống hệt nàng y đúc."A tỷ, cái bánh này thơm quá, thơm hơn khoai mật nữa!"Mạch Tuệ nhéo mặt Mạch Cốc, mỉm cười an ủi nó: "A tỷ bán măng, mua gạo và bột mì, sau này chúng ta được ăn cháo, ăn bánh bao rồi!""Yay!" Mạch Lạp và Mạch Cốc phấn khích nhảy lên: "Chúng ta có đồ ăn rồi!"Mạch Tuệ vẫn chưa hết bàng hoàng về việc trộm vào nhà đêm qua, vội vàng che miệng bọn nó lại, nhỏ giọng dặn dò: "Sau này tỷ có đem gì về ăn thì cũng không được reo to như thế đâu, cũng không được kể với ai nốt,