Dựa trên cái biểu cảm đỏ mặt thẹn thùng của công chúa khi nghe đến chuyện nhạy cảm, Hồ Mẫn bắt thóp ngay, được đà trêu chọc:
-Công chúa cũng đã sống hơn ba mươi năm rồi.
Chả nhẽ chút vấn đề cỏn con này mà chẳng biết sao? Rõ ràng là đang giấu giếm tiểu nữ.
Bảo Linh lấp bấp nói:
-Gì...!gì chứ? Hơn ba mươi thì đã sao, bổn cô nương chưa thành thân thì há có thể biết về chuyện đó.
-Há há, hơn ba mươi tuổi rồi mà chưa trải nghiệm thứ sung sướng nhất cuộc đời.
Thật là đáng thương mà.
Há há.
Để tiểu nữ dạy...
Thiên Khả vội bịt miệng Hồ Mẫn lại, ngăn muội ấy huênh hoang đắc tội với người khác.
Thiên Khả thấy Tuyết Hân không phản ứng nên nàng chủ động mở lời:
-Xin công chúa tha tội, Hồ Mẫn muội ấy có chút quá lời.
Bảo Linh xua tay cười vui vẻ:
-Không sao, không sao.
Ta rất thích tính cách thẳng thắn của muội ấy.
Tiểu Xuân vừa xử lý xong tô mỳ đầy ắp, liền quay sang bên cạnh hỏi Ái Như:
-Mẹ Như, mẹ Như! Lát hồi có pháo hoa không ạ? Con thích ngắm pháo hoa.
Ái Như lắc đầu nói:
-Cung đình lớn thế này.
Chắc sẽ có thôi.
Công chúa nghiêng đầu, tò mò hỏi:
-Pháo hoa là gì vậy?
Tiểu Hạ liền trả lời:
-Là hỗn hợp những loại linh thảo đặc biệt kèm theo vài loại đất đặc thù được kết thành hình ống, có hai ngòi ở hai đầu.
Ngòi đầu có nhiệm vụ đốt cháy phần linh thảo để nổ, giúp bắn pháo hoa lên cao, ngòi thứ hai, sẽ kích hoạt sau giúp gói pháo hoa nổ tung trên bầu trời, tạo ra những màu sắc tuyệt đẹp giống như một đóa hoa khổng lồ vậy.
Bảo Linh nghe vậy liền trầm trồ, hai mắt sáng rực muốn tìm hiểu thêm về vật phẩm thần kì đấy:
-Mọi người biết nó từ đâu thế? Ta cũng muốn xem thử đóa hoa khổng lồ phát sáng bầu trời.
Ái Như trả lời với vẻ mặt tràn đầy tự tin:
-Là do phu quân của ta sáng chế ra ấy!
Bảo Linh chau mày, có vẻ như không dám tin, chỉ tay về phía Ma Kim đang lúc này chìm đắm trong mộng tưởng:
-Là tên háo sắc đó sao? À không, ta lỡ lời.
Ái Như cười nói:
-Hì hì, chàng ấy quả thật háo sắc mà.
Cơ mà bù lại rất là giỏi đấy.
Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, cầm kỳ thi họa, chàng ấy đều thành thục.
Hồ Mẫn lúc này chen vào châm chọc:
-Tỉ tỉ kể nhiều như vậy, không sợ chàng ấy đánh mông sao?
Ái Như lúc này mới sực nhớ bản thân đã tiết lộ quá nhiều, phản xạ tự lấy tay bịt miệng mình lại.
Điều này làm cho Bảo Linh có chút hứng thú với kẻ mơ hồ kia.
Trong lúc cả bọn hướng mắt về phía sân khấu, Hồ Mẫn dáo dác nhìn xung quanh rồi lặng lẽ dúi vào tay của công chúa Bảo Linh một gói pháo hoa mà khi trước nàng chôm được trong kho Hầm Ngục.
Thiên Khả kịp thời phát hiện ra và ngăn chặn hành vi sai trái đó, cóc đầu tiểu muội rồi lên giọng răn đe:
-Thứ chất nổ này vô cùng nguy hiểm, khi trước một gia nô châm nhầm ngòi, kết quả là bị bỏng toàn thân, Kim phủ phải dùng đan dược để trị liệu cả tuần mới có thể giúp nạn nhân hồi phục.
Muội nghĩ gì khi đưa cho công chúa thế hả? Muốn liên lụy cả nhà mất mạng à?
Hồ Mẫn biết lỗi, liền cúi đầu nhận lỗi, hai khóe mắt ướt át, giọng rưng rưng:
-Muội, muội xin lỗi, muội hồ đồ quá.
Mém tí nữa đã gây họa lớn.
Thiên Khả thở dài:
-Thiệt là...!không muốn đánh muội không được mà.
Mau xin lỗi công chúa.
Bảo Linh vội xua tay từ chối:
-Không cần, không cần đâu.
Muội ấy chỉ muốn ta vui vẻ mà thôi.
Muội ấy không có lỗi.
Ái Như liền đáp:
-Công chúa đừng nói đỡ cho muội ấy.
Muội ấy sẽ sinh hư cho xem.
Tiểu Hạ cười gian xảo, nói:
-He he, mẹ Mẫn lúc nào chả hư.
Mà này, nếu muốn dùng pháo hoa, thì cứ nói với con.
Con đảm bảo hoạt động trơn tru không để xảy ra sự cố.
Thanh Thanh chúi đầu vào nói:
-Không được đâu Hạ nhi, chả phải cha con đã dặn chúng ta là không được thu hút sự chú ý ở kinh thành sao.
Hồ Mẫn bỗng nảy ra ý tưởng, liền nói:
-Hay là bữa nào công chúa đến Hoàng Hạ Thành đi.
Bọn ta sẽ đốt pháo hoa ăn mừng.
Sắp tới đến sinh nhật của ta rồi đó.
Bọn ta sẽ làm hoành tráng lắm! Hơn hẳn bữa tiệc chán phèo này.
Sắc mặt công chúa bỗng có chút buồn bã, nàng thổ lộ:
-Tiếc thật, cho đến lúc đổi ngai thì ta không rời khỏi hoàng cung được đâu.
Hồ Mẫn tặc lưỡi nói:
-Uầy, lúc đó thì khéo chúng ta còn chẳng gặp lại nhau cơ.
Bảo Linh tò mò hỏi:
-Sao thế?
Hồ Mẫn liền đáp:
-Anh ấy bảo sau nay sẽ dẫn bọn ta đi ngao du tứ phương.
Vậy nên tỉ lệ gặp lại công chúa là rất thấp.
Trừ khi...
Bảo Linh rướn người tới, nôn nóng hỏi:
-Trừ khi thế nào.
Sao ngươi không nói tiếp?
-Hừm...! Trừ khi công chúa chịu làm đạo lữ của chàng ấy như bọn ta.
Lúc đó thì đến pháo hoa cũng chỉ là một thứ vặt vãnh không đáng nhắc tới.
Nhiều thứ khiến con người ta đê mê hơn nhiều.
Thiên Khả xoa đầu Hồ Mẫn rồi quay sang nhẹ nhàng nói với Bảo Linh:
-Công chúa đừng nghe muội ấy nói bậy bạ, người yên tâm, Nhật Nguyệt Thương Hội có bày bán pháo hoa.
Sau này người muốn mua lúc nào mà chẳng được.
Bảo Linh cười mỉm, nói:
-Bổn cô nương nhất định sẽ ghé qua.
.
Trong bữa tiệc còn có vài tiết mục như múa kiếm, múa lửa, trình diễn võ kỹ công pháp,..
tóm lại đối với Kim Gia thì mấy thứ này rất chán, đơn giản là vì họ không được trực tiếp tham gia vào mà chỉ có thể quan sát.
Mấy mỹ nữ trang điểm xấu xí nên không có vệ tinh nào tới bắt chuyện.
Ma Kim thì lười nhác ngồi chống càm đếm sao nên cũng chẳng có gì đáng nhắc đến.
Dạ tiệc cứ thế trôi qua vô vị, nhưng đối với công chúa Bảo Linh thì nàng ta rất trân trọng từng giây từng phút bên những người bạn mới.
Họ đã kể cho nàng về vô số điều thú vị bên ngoài, về sự tự do mà hiếm có nữ nhân thời đại này có được.
Tiệc rồi cũng chóng tàn, Ma Kim định bước về phía các đạo lữ để hỏi thăm vài điều nhưng quay đi quay lại đã thấy ba bé tiểu chu ở sát bên.
Chúng ngước đầu nhìn lên nhìn phụ thân bằng đôi mắt đen láy, trong veo tựa những chiếc gương soi rọi thẳng vào trái tim nhạy cảm.
"Ôi chao, dễ thương chết mất!" Ma Kim hoàn toàn gục ngã trước những đứa trẻ, đó cũng là lí do mà hắn không hề muốn vấy bẩn chúng một tí nào cả.
Hắn lần lượt xoa đầu ba đứa