Vừa đi vừa xoay xoay cổ tay đau điếng, sắc mặt Cố Yến Nam rất không tốt, nhìn quanh rồi đi thẳng tới cầu thang thoát hiểm, đứng đó châm thuốc, cô cần thứ này để giải tỏa bớt phần bực bội, mất khống chế trong lòng.
Điện thoại đổ chuông liên tục, tiện tay lấy ra xem.
Nhìn một cái lại tắt.
Người kia hết gọi lại nhắn tin.
[Nghe máy.]
Sao lại có tên đàn ông thô lỗ, vô tâm như Đường Dã chứ.
Nicotine vào người, tâm tình của Cố Yến Nam cũng dịu xuống, cô dựa lưng sát tường, hai chân bắt chéo.
Ngón tay gõ gõ màn hình, gọi cho anh.
“Mẹ nó, Cố Yến Nam, cô còn con nít hả? Cô đang chui vô cái xó nào?” Nghe giọng xem ra tức giận không nhẹ đâu.
Cố Yến Nam ngược lại rất thoải mái khi chọc cho anh tức đến bốc khói, cô nhàn nhã lên tiếng: “Bị phụ nữ cưỡng hôn nên tức à?”
Tốt.
Đường Dã sống gần ba mươi lăm năm, cũng chưa gặp qua người con gái đáng ghét như cô.
Anh thở nặng nề, có vài người đi ngang qua nhìn chằm chằm.
Anh kiềm lại giọng điệu.
“Ở đây không an toàn, cô ở chỗ nào, tôi tới tìm.”
Ít ra cũng biết nhẫn nại, Cố Yến Nam lại đảo mắt một vòng.
“Lối thoát hiểm tầng hai.” Tầng này vẫn còn dưới tầng hầm đỗ xe.
“Có thang máy cô không đi, lại đi thang bộ.” Mắng hai câu, Đường Dã lười phải tiếp tục đôi co với cô.
“Đứng yên đó.”
Cảm giác anh coi cô là đứa nhỏ nghịch ngợm vậy nhỉ.
Anh không hề biết được bên trong cô tiềm tàng năng lực tự bảo vệ ra sao, nhưng tình huống này cũng không tệ.
Cố Yến Nam nghe lời giữ nguyên tư thế dựa tường chờ anh.
Miệng còn ngậm hờ điếu thuốc.
Nơi này mà cũng dựng cái biển “No smoking”, thật khô khan quá.
Tiếng bước chân nặng trịch vừa nhanh vừa mang một cổ áp lực nào đó dội vào nhịp tim Cố Yến Nam, cô nuốt nước miếng, không ngừng rít thuốc, lại không chú ý để khói chạy tọt qua cổ họng.
Cô ôm bụng ho khan.
Đường Dã nhìn cảnh tượng này mà chỉ biết thở dài, đi tới nắm vai cô, tay vòng qua sau lưng cô vỗ nhẹ.
Ánh mắt chạm phải cái bảng màu đỏ chói mắt, anh sầm mặt, tay hơi niết cái ót của cô: “Ở đây không cho hút thuốc, cô muốn đốt nhà à.”
“Tôi… thích đây.” Rốt cuộc cũng không ho nữa, hai mắt cô hơi đỏ nhìn anh.
Đường Dã mất tự nhiên dời tầm mắt, buông cô ra.
“Đi thôi.”
Phía sau không có động tĩnh, Đường Dã nhăn mày xoay người, nhìn cô đứng yên khoanh tay không chịu đi.
Anh bất lực từ trên cao ngó xuống: “Muốn tôi cõng à?”
“Được vậy thì càng tốt.” Cô cười đáp gọn lỏn.
Đường Dã không muốn ở đây kéo dài thời gian, chân anh dài, hai ba bước đã đứng trước mặt cô, không nói không rằng, tay duỗi ra nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kéo đi.
Giây sau lại nghe tiếng rên nho nhỏ gần như mơ hồ nhưng anh xác định.
Dừng lại, quan sát cô: “Sao vậy?”
“Bỏ ra đi.”
Lúc này Đường