Không ai đoán được hành vi của ông ta đến khi Cố Yến Nam bị ông ta dùng sức kéo mạnh, con dao đặt ngay cần cổ thon dài, trắng nõn.
Ai nấy đều kinh hoàng hét ầm lên.
Nhưng đã muộn, chính Đường Dã đứng gần Cố Yến Nam cũng phản ứng không kịp.
Sắc mặt anh tối sầm, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm lưỡi dao kề sát mạch đập ngay cổ cô gái.
Lại dời lên trên, anh thấy cô vẫn giữ biểu cảm lạnh nhạt trước sau không đổi đó.
Chuyện bị uy hiếp này như thể chẳng khiến cô sợ hãi hay mất bình tĩnh.
Đường Dã nhíu chặt chân mày, hai tay anh siết mạnh thành nắm đấm, gắt gao theo dõi từng cử chỉ của tên khốn kiếp kia.
Cố Yến Nam có võ phòng thân nhưng tình huống vừa rồi cô cũng không phản ứng kịp, để bản thân rơi vào tay đàn ông thối này.
Cô không vui rồi đấy.
Lại dám dùng cô làm con tin.
Lợi dụng ai không lợi dụng lại chọn trúng cô.
Vậy thì đáng tiếc cho kẻ hèn xấu số rồi.
“Đừng tới đây, nếu không tao gi.ết ch.ết nó.” Ông ta đã vào đường cùng, tuy chuyện uy hiếp người thế này vô cùng ti tiện nhưng ông ta không thể làm gì khác.
Ông ta không có tiền trả cho chúng, ông ta không muốn phá sản, không muốn làm ăn mày đầu đường xó chợ.
Giết người đương nhiên không dám, ông ta chỉ muốn dọa người một chút.
Cố Yến Nam đè một tay trên cánh tay mập mạp run rẩy của ông ta, cổ hơi ngước lên, xác định lưỡi dao hơi tách khỏi da thịt một đoạn.
Cặp mắt hóa lạnh, dùng lực giữ chặt cổ tay ông tay, khuỷu tay còn lại thúc mạ.nh vào ngực kẻ hèn, nhanh như chớp nhấn trên bả vai ông ta, chân phải duỗi dài mượn lực đẩy đạp vào người đối diện.
Thân thể cô lộn ngược một vòng trên không trung, rồi đáp xuống đất, đảo ngược lại vai vế, cô trở thành người nắm quyền chủ động trong tay.
Con dao thái nằm trong tay ông tay, giờ đây lại bị chính mình kề cổ, chỉ cần bàn tay mảnh mai, trắng trẻo kia dùng lực, chắc chắn ông ta sẽ về trời ngay bây giờ.
Nuốt nước miếng cũng khó khăn, ông ta không dám nhúc nhích dù chỉ một phân.
“Cô gái, đừng, đừng liều.”
Những người trong sòng bạc bị một màn như phim hành động vừa rồi dọa cho hoảng hốt, sau đó là chép miệng thán phục.
Đàn ông biết võ đương nhiên ngầu lòi, nhưng phụ nữ đánh nhau càng mê đắm hơn gấp mấy lần.
Ngực Đường Dã phập phồng không đều, miệng mím chặt, anh tức giận đến muốn lôi cô nhóc này đến đánh một trận.
Cô không muốn sống nữa chăng…
Cố Yến Nam không biết Đường Dã sắp nổi cơn thịnh nộ, mà cô cũng chẳng sợ.
Cánh môi ghé gần con mồi, lời lẽ như muốn chôn sống người ta: “Nếu tôi giết ông, có thể được khoan hồng vì tôi tự vệ.
Ông xem, tôi còn trẻ thế này đi tù vài năm cũng chẳng sao…”
“Cô… cô điên rồi.”
“Là ông khiêu khích tôi trước.”
“Tôi… tôi…” Ông ta muốn khóc, cảm thấy tuyệt vọng rồi, sao lại bắt phải người đáng sợ thế này chứ.
Có phải ông trời muốn đì chết ông ta