“Cuối cùng em cũng biết tức giận rồi sao?” Trịnh Úy Không nhìn vô số mảnh thủy tinh vương vãi trên sàn nhà, hắn cũng không khó chịu, ngược lại tâm trạng còn tốt lên một cách kỳ lạ.
Ngón tay trắng nhợt duỗi ra nâng khuôn mặt xanh xao của người phụ nữ, hắn lắc lắc đầu, hơi nheo mắt lại đánh giá trực tiếp: “Từ biểu cảm này có thể thấy em đã ghen đến sắp mất lý trí rồi.” Bỗng hắn ôm cả khuôn mặt Hứa Mân kề sát lại, giọng hắn ma mị dụ dỗ: “Tôi biết em mong muốn điều gì, và em cũng biết rõ tôi muốn gì?”
“Thế nên?” Hứa Mân nghiến răng lạnh giọng.
Đôi mắt cô ta đỏ âu ánh đầy lửa căm phẫn lại không có cách nào phát tiết.
Trịnh Úy Không cười trầm thấp, hắn há miệng cắn môi cô ta, giữa khe hở răng môi, hắn nói: “Chúng ta hợp tác cùng có lợi.”
Hứa Mân cười khinh, cô nghiêng mặt đi kháng cự nụ hôn sâu của hắn, gằn giọng: “Trịnh Úy Không, anh coi tôi là con ngốc sao? Cái gì gọi là hợp tác cùng có lợi, rõ ràng là anh lợi dụng tôi.”
Trịnh Úy Không chậc chậc hai tiếng, buông cô ta ra.
Ánh mắt hạ thấp đánh giá thân thể khuyết tật của Hứa Mân, hắn không chút e ngại mà phô bày toàn bộ góc tối trong lòng cô ta.
“Tình trạng của em hiện giờ còn mơ Đường Dã sẽ yêu em sao, đừng tự đánh giá cao mình như vậy.” Hắn thoải mái ngồi xuống sô pha bên cạnh, tiếp tục khích tướng: “Huống gì Đường Dã đã trao trái tim cho người phụ nữ tên Cố Yến Nam kia rồi.
Tuy thô thiển nhưng có một sự thật em bắt buộc phải thừa nhận là hiện tại so sánh về tất cả mọi mặt em hoàn toàn thua cô ta, đến cả trái tim của Đường Dã cũng đã thuộc về Cố Yến Nam.” Hắn thở dài như rất tiếc nuối, nắm lấy bàn tay siết mạnh của cô ta: “Hứa Mân à, sự hy sinh của em thật chẳng đáng giá chút nào, đều vô dụng.”
Thấy sắc mặt của cô ta gần như không còn chút máu, Trịnh Úy Không đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, giọng hắn mang ý nhắc nhở lần cuối: “Một người phụ nữ cường thế, nếu không chiếm được thứ mình muốn thì có hai cách thay thế: một là phá hủy nó, hai là…” Hắn nhấn mạnh từng chữ: “Để nó mãi mãi không thuộc về bất cứ ai khác.” Vỗ vỗ vào má cô ta hai cái, Trịnh Úy Không cười nhẹ.
“Ngày mai trả lời tôi.”
Ngày hôm sau Tạ Hoằng Nghị về lại thành phố, Cố Yến Nam tiễn anh đến nhà ga xe lửa.
Trước khi lên tàu, Tạ Hoằng Nghị dang tay ôm nhẹ cô vào lòng, anh cất giấu mọi tình cảm thầm kín, chỉ cho cô thấy cái cô muốn thấy.
“Nam Nam, dù sao thì anh vẫn hy vọng em sớm về thành phố.”
Cố Yến Nam ôm hờ lại anh, vỗ nhẹ sau tấm lưng to lớn.
“Sắp tới có một buổi họp báo chính thức phát hành sách mới, khi đó em sẽ về thành phố.”
Tạ Hoằng Nghị ngạc nhiên, anh buông cô ra, hỏi: “Không phải em không muốn lộ mặt sao?”
Cố Yến Nam cười cười, cô vuốt cằm đáp: “Tới lúc rồi.”
“Là tiểu thuyết ‘Không phải tôi’ sao?”
Cô gật đầu.
“Biên tập đã đề nghị với em chuyện ký tặng cho độc giả rất nhiều lần rồi, hiện tại em nghĩ nên báo đáp sự ủng hộ của các fan.”
Tạ Hoằng Nghị thở nhẹ, anh quả thật rất vui khi nghe tin này.
“Đến lúc mở họp báo, anh chắc chắn tham gia xin em ký tên.” Anh trêu đùa nhưng cũng là lời thật lòng.
Cả hai nhìn nhau bật cười, câu qua câu lại thêm