Trên con xe jeep quen thuộc, Trung Lật Tử cúi đầu cố gắng thu mình trong một góc ở ghế sau, cậu chàng thầm than xong rồi xong rồi, vì một tin nhắn đuổi người của Cố Yến Nam mà cậu chủ quan bỏ cô đi tán gái.
Nào biết cậu vừa đi không bao lâu Cố Yến Nam thật sự xảy ra chuyện, len lén ngó gương chiếu hậu đằng trước, trông sắc mặt đen hơn cả Bao Thanh Thiên của đại ca đoán chừng lần này cậu sẽ bị phạt không nhẹ đâu.
Tại sao năm lần bảy lượt đều là cậu dính đòn vậy chứ? A… sầu chết mất.
Hai vị nào đó nào biết được tiếng lòng thảm thiết của Trung Lật Tử.
Cố Yến Nam trầm ngâm, hai tay đặt trên đùi, ngoan ngoãn không lên tiếng.
Chiếc xe chạy nhanh cực kỳ, Cố Yến Nam phải nắm chắc dây an toàn trước ngực.
Đoạn đường hơn nửa tiếng mới về tới thì Đường Dã đã rút ngắn còn hai mươi phút.
Xe dừng lại, Đường Dã vẫn không nhìn cô gái bên ghế phụ, anh sầm mặt chỉ vào Trung Lật Tử, lời lẽ như đâm thẳng vào trái tim mềm yếu của cậu chàng: “Tháng này trừ nửa tiền lương.”
Trung Lật Tử đến mở miệng cầu xin nương tay cũng không dám, nhưng Cố Yến Nam thì không im lặng được, cô nói: “Không liên quan tới anh ấy, là em đuổi anh ấy đi.”
Đường Dã như thể phớt lờ hoàn toàn lời của cô, anh đóng mạnh cánh cửa một cái.
Hai bạn nhỏ nhìn nhau thầm cầu nguyện cho đối phương.
Cố Yến Nam vừa đặt chân xuống đất, cả người phút chốc bị Đường Dã mạnh bạo vác trên vai.
Cô hốt hoảng kêu thành tiếng, dùng cả tay lẫn chân đấm đá vào người anh.
“Bỏ em xuống.”
Đường Dã làm như không nghe thấy, anh đánh vào mông cô một cái trừng phạt.
“Im miệng cho anh.”
Đàn em ở cửa hàng nhìn cảnh tượng k.ích thích này liền mắt chữ O mồm chữ A, sau đó cười lớn trêu chọc, có ai đó còn không ngại huýt sáo.
Cố Yến Nam có da mặt dày tới đâu cũng bị Đường Dã làm cho xấu hổ.
Cô chẳng buồn nghĩ tới chuyện xảy ra ở sòng bạc nữa, nghiến răng nghiến lợi mắng tên đàn ông cường ngạnh này: “Anh sẽ chết với em, đồ khốn.”
Lên tầng hai, cửa phòng mở ra lại đóng kín.
Đường Dã vác người phụ nữ không yên phận vứt mạnh trên giường nệm.
Không cho cô ngồi dậy, anh dùng thân thể cường tráng đè lên, kéo cổ tay cô nhốt trong lòng bàn tay mình.
Không báo trước há miệng nghiến cánh môi phấn nộn, hồng hào.
Hơi thở cả hai nóng hổi hòa vào nhau, nụ hôn mạnh bạo dần dần dịu xuống.
Đường Dã thả lỏng tay cô ra, anh nhích người vòng ra sau ót nâng khuôn mặt tinh tế lên, dịu dàng, sâu lắng quấn quýt trong môi lưỡi.
Tiếng rên yếu ớt của Cố Yến Nam phát ra khi Đường Dã ma sát hai đồi núi xinh đẹp, cô chống hai tay lên vai anh, bọn họ vừa âu yếm, vỗ về vừa bốn mắt nhìn say đắm nhau.
Nụ hôn bắt đầu trở nên kịch liệt, người chạy tôi đuổi, đến khi da thịt nóng bỏng kề sát.
Đến khi thân thể cả hai nhập làm một, đến khi trong căn phòng chỉ còn những âm thanh làm tình sống động.
Ngoài kia, trời trong xanh, tiếng xe cộ qua lại, tiếng người nói cười, chửi tục, trong phòng lại là một mảnh hoan lạc, mê mệt.
Ánh mặt trời như được vài đám mây che khuất, hình ảnh đôi tình nhân nhấp nhô trên chiếc giường vẫn chưa dừng lại.
“Đường Dã, nhẹ… nhẹ chút.” Giọng của người con gái mềm yếu, khác xa thường ngày.
Người đàn ông thở hổn hển phản bác: “Không nhẹ được.”
Sau đó là một trận cao triều kéo tới.
Một tiếng đồng hồ sau, Đường Dã ôm người yêu đi tắm rửa.
Trở ra, anh nhìn đống lộn xộn trên giường, khóe miệng cong cong, tâm tình sảng khoái vì được ăn no nê, chút giận dỗi trước đó đã giảm đi rất nhiều.
Đương nhiên vẫn phải tính sổ với cô một chút, cô nhóc này thật sự quá ngang bướng rồi, hoàn toàn không biết coi trọng mạng sống của mình.
Anh mà không quan tâm thì cô cứ thế sẽ thường xuyên gặp nguy hiểm là chắc chắn.
Cố Yến Nam tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa ngó ai kia đang ngồi ở sô pha hút thuốc.
Trông bộ dạng thư thái quá nhỉ.
Cô hừ lạnh, vài bước tới ngồi bên cạnh.
“Anh vừa rồi bị điên à.”
Đường Dã ngã người ra sau, thấy cô đang lau tóc, anh rít