Lễ hội mà ông Lạp La nói cũng không quá đặc biệt.
Là người dân tập trung lại rồi chia thành nhiều nhóm nhỏ đốt lửa, ca hát, nướng đồ ăn.
Những con thỏ, con gà, con heo đang được nướng đều là thành quả của trai tráng trong làng đi săn được trong mấy ngày vừa qua.
Đường Dã ôm cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ, cùng nhóm trưởng làng dùng bữa.
Cố Yến Nam cắn một miếng thịt heo béo bở, thơm tho xong, còn chưa nuốt xuống thì bị giọng nói ồm ồm của đàn ông trung niên làm cứng đờ cả thân thể.
Một luồng khí lạnh chạy dọc từ chân đến đại não, xiên thịt heo trong tay run rẩy rơi xuống đất.
Cổ họng thắt lại, cô cố nâng mắt lên, nhìn khuôn mặt của hắn đang dần rõ ràng.
Cuối cùng gương mặt của một trong số những bóng ma trong từng cơn ác mộng đeo bám tinh thần cô trong suốt nhiều năm nay hiện rõ mồn một.
Đồng tử Cố Yến Nam co rút, thân thể ngồi trên ghế run bần bật như sắp sửa ngã xuống.
Đường Dã theo thói quen muốn ôm eo bạn gái, tay mới sờ vào vòng eo mảnh mai chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ thì bị tiếng hét kinh hãi của cô cùng hành động đứng bật dậy của cô dọa một trận.
Người làng Cốc cũng chú ý tới, ai nấy đều khó hiểu quan sát vẻ mặt hoảng hốt của Cố Yến Nam.
“Nam Nam, em sao vậy?”
Chiếc ghế của cô ngã chỏng chơ về phía sau.
Nghe giọng nói quen thuộc đầy lo lắng của anh, Cố Yến Nam thở dồn dập, cô siết tay thật chặt nhằm đè lại cảm xúc tiêu cực.
Bàn tay anh vươn ra định nắm lấy tay cô, Cố Yến Nam hoàn toàn theo phản xạ tự nhiên lui ra sau một bước.
Xong cô mới ý thức được mình đã làm ra chuyện gì, cô lúng túng nhìn Đường Dã.
“Em… em hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.” Nói rồi cô xoay người nhanh chân rời khỏi, cô ghê tởm ánh mắt của hắn, cô ghê tởm khi nhớ lại hồi ức dơ bẩn.
Nhưng cô càng bước nhanh thì cảm giác bóng ma tàn nhẫn đang đuổi rượt phía sau càng lớn.
Đến khi rơi vào vòng ôm ấm áp, hương vị nam tính của anh chui vào trái tim hỗn loạn, sợ hãi.
Đường Dã bế cô lên, bất chấp cô vùng vẫy, anh đè mạnh lực tay, cúi đầu đặt lên trán cô nụ hôn trấn an, dỗ dành.
“Ngoan, anh đây mà.” Sau đó anh đổi tư thế, để cô quắp hai cẳng chân quanh eo mình, coi cô như đứa trẻ vụng về mà vừa đi vừa vuốt ve tấm lưng gầy gò.
Đêm nay Cố Yến Nam lần đầu giãi bày góc tối tăm, u ám trong tâm hồn ra cho anh thấy.
“Mẹ em là một người phụ nữ không đàng hoàng, nói trắng ra bà ấy sống đều dựa vào việc ‘làm’ cùng đàn ông.
Còn em, em là sản phẩm của bà cùng ai có lẽ đến chính bà cũng không biết.
Khi em còn chưa trưởng thành, chưa hiểu cái gọi là dơ nhớp của xã hội loài người thì những kẻ ‘chơi’ mẹ em đã bắt em phải trưởng thành.
Những lần em gần như kiệt sự vì phản kháng và chống đối thì mẹ em xuất hiện cứu vớt.
Bà ấy luôn nghĩ rằng chính mình là ân nhân của em, nhưng bà ấy lại quên mất kẻ đầu sỏ, kẻ khiến em bị lạm dụng tình dục lại chính là bà ấy.
Sau đó… em học hỏi, tìm hiểu mọi cách để bảo vệ mình, em học võ phòng thân, một lần học liền trở thành một trong những đồ đệ xuất sắc của thầy.
Hỏi em hận bà ấy không, đương nhiên hận, em hận lắm.”
Cả trái tim Đường Dã như vỡ mất rồi, anh xót xa đỏ mắt ôm chặt người con gái vào lòng, anh không ngừng dùng bạc môi mình sưởi ấm linh hồn cô.
Anh hôn khắp khuôn mặt vươn đầy nước mắt của người yêu, lần đầu tiên anh thấy cô khóc, lại khóc vì quá khứ bi đát ấy.
Một quá khứ u ám, không sắc màu đã giam hãm cô nhiều năm nay.
“Nam Nam, em muốn làm gì anh đều ở bên trợ giúp, em muốn giết người, anh sẽ đứng sau canh chừng, chờ em giết xong anh sẽ giấu xác hắn.
Anh tuyệt đối không để em phải ngồi tù.”
Cố Yến Nam mỉm cười, trong mắt cô ngập lệ thủy tinh nhưng cô đã không còn ám ảnh khi gặp lại bóng ma nữa, cô chạm khắc từng nơi trên khuôn mặt người đàn ông.
Ấn lên bạc môi âm ấm ấy rồi thay thế bằng chính cánh môi của mình.
Nụ hôn này không dính dục vọng, chỉ thuần túy là sự xoa dịu linh hồn cho nhau.
Cô nói: “Có anh thật tốt.”
Ngày hôm sau, cả làng Cốc xôn xao tập trung nhà trưởng làng, vây quanh thân thể bị đánh bầm dập co ro rên rỉ dưới đất.
Tiếng xì xầm bàn luận không dứt, cho đến khi Đường Dã cùng Cố Yến Nam