Tạ Hoằng Nghị đón cô về chung cư, trên đường anh có nói qua chuyện về người đàn ông năm lần bảy lượt xuất hiện quanh quẩn khu nhà Cố Yến Nam ở.
Anh hơi chột dạ vì đã giấu một thời gian dài: “Anh chỉ là không muốn em phiền lòng, hơn nữa ông ta rất giống kẻ lừa đảo, anh không yên tâm khi để em tiếp xúc với ông ta.”
Cố Yến Nam nhắm mắt suy tư, vừa xuống tàu nên cô có hơi mệt mỏi.
Nghe Tạ Hoằng Nghị giải thích cặn kẽ, cô cũng không trách anh.
Cô biết người này luôn luôn muốn tốt cho cô.
“Biết đâu ông ta thật sự là bố ruột em thì sao.
Chuyện đời khó nói trước được điều gì.”
Tạ Hoằng Nghị nhìn sang cô vài giây lại dời mắt đi.
Anh ho một tiếng: “Dù có là ba ruột đi nữa thì cũng chẳng sao, từ khi em sinh ra ông ta đã không làm tròn bổn phận một người cha, giờ tự nhiên xuất hiện đòi em báo hiếu, còn không phải ông ta mặt dày, vô trách nhiệm à.”
Hoàn toàn chính xác nhưng dư luận đang xôn xao trên mạng xã hội đâu ai hiểu.
Bọn họ chỉ tin thứ họ muốn tin.
Dù Tạ Hoằng Nghị đã cho người gỡ hot search liên quan đến quan hệ giữa người đàn ông kia với Cố Yến Nam thì cũng không khá hơn bao nhiêu.
Cư dân mạng đã đọc được bài đăng cùng video đó.
Hiện tại người người hùa theo nói rằng “Nam” bất hiếu, hưởng thụ cuộc sống sa hoa mà không thèm quan tâm đến ba ruột.
Phóng viên đã canh giữ xung quanh căn hộ của cô, Tạ Hoằng Nghị chỉ có thể đưa cô thẳng vào dưới hầm đổ xe.
“Chúng không phát hiện đâu.” Tắt máy, anh trấn an cô rồi mở cửa xuống xe.
Vì tránh để đám phóng viên ngoài kia sinh ngờ, Tạ Hoằng Nghị nán lại nhà Cố Yến Nam tầm một tiếng, cũng tiện thể cùng cô bàn tính cách giải quyết chuyện này.
Tạ Hoằng Nghị đưa cho cô xem tài liệu về người đàn ông tự xưng là bố ruột gì đó.
Quá trình đó Cố Yến Nam không biểu hiện chút kích động hay ngạc nhiên gì.
Như thể chuyện ông ta là ba ruột hay không cũng chẳng có chút ảnh hưởng đến cô.
Đóng tài liệu chỉ vỏn vẹn một tờ giấy A4 lại, cả người Cố Yến Nam mệt mỏi ngã ra sau, đầu gác trên thành sô pha.
Cô day day thái dương một lúc.
“Một kẻ rác rưởi của xã hội…” Cô chợt cười thành tiếng, chỉ là sâu trong âm thanh ấy là nỗi bi thương người thường khó mà cảm nhận được.
Cô giễu cợt: “Vì sao hắn biết đến sự tồn tại của em, mẹ em dù tình thương bà ấy dành cho em không có bao nhiêu nhưng bà ấy tuyệt đối không đẩy em cho một kẻ tệ hại.”
Tròng mắt Tạ Hoằng Nghị mở lớn, anh nuốt nước miếng: “Ý em là…”
“Có kẻ đã dẫn hắn ta tới tìm em.” Kẻ thù của cô chẳng có ai, ngoại trừ có xích mích với Hứa Mân và liên quan đến Trịnh Úy Không thì gần như cô chưa từng làm hại đến người nào.
Cố Yến Nam nhíu mày, cô ngồi thẳng lưng, quơ lấy hộp thuốc lá.
Đợi khi mùi nicotin truyền khắp khoang mũi, xoa dịu đi phần nào sự trĩu nặng, cô mới cất giọng.
“Là Trịnh Úy Không, cũng có thể là Hứa Mân, mà hai kẻ đó ngồi cùng thuyền, ai cũng như nhau.”
Tạ Hoằng Nghị hít sâu, hơi thở nặng nề.
Anh uống hết một ly nước lọc, sự bình tĩnh vẫn không sao giữ nổi.
Đứng dậy, đi đi lại lại vài vòng, người đàn ông vò mái tóc của mình, cuối cùng bộc phát lửa giận.
“Anh đã từng nhắc nhở em rồi, dính tới Đường Dã em chắc chắn gặp nguy hiểm.
Ngày nào Trịnh Úy Không còn chưa xử được Đường Dã thì hắn tuyệt đối không buông tha cho anh ta và người thân cận của anh ta.
Giờ thì hay rồi.”
“Em nói gì đi.” Tạ Hoằng Nghị chờ mãi mà không nghe cô lên tiếng, anh ngồi đối diện, không thèm nể nang mà giật lấy điếu thuốc thứ ba trong tay cô, anh nộ lên: “Ít hút lại.”
Cố Yến Nam không tiếp tục hút nữa, điện thoại ting một tiếng.
Mở ra xem, là tin nhắn Đường Dã gửi tới: [Em ổn không?]
[Em không sao, đừng lo lắng.] Đặt điện thoại trở lại bàn.
Lúc này cô