Tưởng chừng tình yêu giống như thiên đường, nhưng nỗi đau nó gây ra thì chẳng khác nào sa vào địa ngục vậy.
Dù đơn phương là thế, dù rất thích, rất muốn được lún sao vào đoạn tình cảm này nhưng bản thân lại không cho phép.
Nếu như có lựa chọn gượng ép trong cuộc tình oan trái này, phải từ bỏ người đàn ông Khúc Lệ San từng yêu thì rất là khó.
Nhưng Khúc Lệ San tin rằng, nếu như bản thân mình cố gắng thì cô sẽ quên và tập không có anh trong cuộc đời cô.
Nhưng trớ trêu thay, hình tượng của người đàn ông sớm đã khắc sâu vào trong trái tim của người thiếu nữ năm mười ba tuổi, muốn dứt ra, buông bỏ nhưng đã quá muộn, chỉ đành biết ngồi trên lưng cọp cố trụ qua ngày tháng tối tăm trong tương lai.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, Khúc Lệ San ngồi trên lan can, tay phải nắm chắt thành bám, tai trái từ đầu chí cuối vẫn kề sát bên cổ.
Cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, nhưng muốn tìm ra sự dối trá trong con mắt của anh.
Hình như cô lại ảo tưởng chăng?
Có cảm giác trong mắt anh ta không lộ rõ sự giả dối, nét mặt anh cực kì hoảng sợ, tay chân bồn chồn lo lắng.
Khúc Lệ San, mày thật sự điên rồi!
Hắn ta có yêu mày đâu, mày tội tình gì mà lưu luyến không dứt ra được?
Khúc Lệ San cười khổ trong lòng, mặc kệ mọi người xung quanh đều đến căn ngăn cô, nhưng cô vẫn không để tâm đến.
“Lục Triết Tần, tôi thật sự buồn và mệt mỏi vô cùng…”
“Khoảng thời gian ở bên cạnh anh, tôi thấy bản thân mình càng thêm tiều tuỵ!”
“Phải chăng vì quá yêu anh, cho nên thể lực tôi bao tổn đến như vậy!”
“Thời gian qua, anh biết tôi mong mỏi điều gì từ anh không?”
Cô nhìn người đàn ông mà nở một nụ cười đầy chua xót, lưỡi dao cứa đứt da thịt, máu tươi lập tức chảy dọc lưỡi dao.
“Những lúc mệt mỏi, tôi chỉ muốn anh đến bên cạnh tôi, dang tay ra ôm chặt lấy cơ thể mệt mỏi của tôi vào lồ ng ngực anh, an ủi nói với một câu rằng “Bà xã à, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, hãy tựa vào vai anh mà khóc cho vơi đi nỗi buồn, để anh được đứng ra che chở cho anh”.
Những lời nói mật ngọt ấy chỉ cần chính miệng anh nói ra, tôi cũng có thể được tiếp thêm động lực để theo đuổi anh.
Nhưng… tất cả đề do tôi tự bịa đặt nghĩ ra.”
Sự thật luôn luôn tàn khốc, không có lãng mạn như những gì mà cô suy diễn.
“Mẹ tôi đã chết rồi! Đời này tôi đã đánh mất đi tất cả người thân, tôi còn thiết gì để mà lưu luyến ở lại bên anh.”
Bây giờ Khúc Lệ San mới nhận thức ra một điều, rằng giữa cô và người đàn ông tồn tại hai đường thẳng song song, cho dù cô có cố gắng nhiều đến dường nào cũng không cùng nhau gặp tại một điểm chung.
Còn nhớ bao lần cô chờ đợi hắn đến mười hai giờ đêm để được dùng chung một bữa cơm gia đình, nhưng mỗi lần đó người đàn ông trở về trên người nồng nặc mùi rượu.
Có những lần cô muốn nhắn tin mong anh về sớm, nhưng cô lại do dự, e ngại.
Khúc Lệ San rất sợ, sợ nhất là khi cô lấy hết dũng cảm để nhắn tin cho một người, để rồi trả lại là sự im lặng lạnh người, cũng có lần anh lại trả lời bằng tin nhắn, hay câu nói vô tình: “Đừng làm phiền tôi nữa”.
Người không biết quý trọng mình không đáng để mình tiếp tục cho đi tình yêu, bởi vì cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất sẽ là mình mà thôi.
Vậy nên, buông tay là biện pháp giải thoát tối ưu nhất.
Nhìn gương mặt nhuốm đầy nét tang thương, giờ phút này chợt nhận ra một điều gì khó nói.
Lục Triết Tần có cảm giác trong lòng đắng chát tột cùng, hình bản thân mình như sắp mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy.
Lẽ nào là người con gái ngay trước mắt?
Đột nhiên, trái tim của người đàn ông nhói đau, bị biểu cảm