Lục Triết Tần căn bản không nghĩ tới bản thân mình đã thích cô gái từ bao giờ.
Chỉ là một tình cảm này hết sức đặc biệt, anh vừa yêu lại vừa hận cho nên mới khiến cuộc sống của cô nếm trải bao nhiêu tư vị cay đắng thăng trầm.
Chẳng qua người đàn ông lại không hiểu rõ tâm tình của mình, thế nên mới để cho người con gái mình yêu chịu nhiều tổn thương như vậy suốt bao nhiêu năm dài đằng đẵng.
Mười ba năm lẻ mấy tháng…
Nó dài như vậy, lòng kiên nhẫn của con người đã đi đến giới hạn, chẳng thể nào trụ thêm nổi, dù chỉ là nửa giây thôi cũng đã quá mệt mỏi rồi.
“Lục Triết Tần!”
Khúc Lệ San đay nghiến từng câu từng chữ được.
Trước kia mỗi lần cô cần đến anh, cô thường gọi là "A Tần" hết sức ngọt ngào, nũng nịu muốn anh được yêu thương và cưng chiều.
Nhưng hiện tại, ba chữ kia chẳng khác nào như búa tạ vậy, mãnh liệt đạp mạnh vào trong lòng người đàn ông, khiến cho con tim Lục Triết Tần đau nhói từng cơn một.
Khúc Lệ San hít một hơi thật sâu, nhìn về khuôn mặt bồn chồn của anh, tiếp tục nói:
“Tôi hận anh, nhưng tôi càng hận bản thân tôi nhiều hơn, tôi tại sao phải ti tiện như vậy, phải thích một người đàn ông tồi tệ như anh đến vậy!”
Khúc Lệ San nhìn nụ cười sáng lạn trên gương mặt của người đàn ông, trong đầu lại nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Lục Triết Tần, hận không thể nào quên đi được khoảnh khắc đó.
Cô cắn răng nhẫn nhịn, tay cầm dao giơ cao lên, dùng một lực thật mạnh đâm vào bụng mình.
Phập...
Trong nháy mắt máu tươi trong bụng của Khúc Lệ San không ngừng chảy ra, thẫm đẫm một mảng váy trắng trên người cô.
Do cơn tức giận đạt cực điểm mà Khúc Lệ San thổ huyết, từ trong miệng phun ra máu tươi, dính trên tấm kính thuỷ tinh nơi lan can.
Lục Triết Tần hốt hoảng muốn chạy đến, nhưng hai chân của anh như bị bóng đen vô hình nuốt chửng, giam giữ anh đứng im một chỗ, mắt trừng lớn nhìn về lưỡi sao ghim sâu vào trong da thịt Khúc Lệ San.
“Nếu như anh dám bước lại gần tôi, tôi không ngần ngại gì mà cắt đứt động mạnh chủ.
Đem máu của tôi đổ xuống dưới kia, một giọt cũng không đem hiến tế cho chị ta, có chết tôi cũng không muốn bản thân mình bị coi là "kho máu di động".”
Nói xong, Khúc Lệ San hít thêm một hơi thật sâu nữa, nâng mắt nhìn vào dáng vẻ hốt hoảng của Lục Triết Tần.
“Nhát dao thứ nhất này, là vì con của tôi, nó còn nhỏ như vậy, đã bị các người cấu kết với nhau hại chết thằng bé! Kẻ đáng chết là một người cha tồi tệ như anh, không phải nó, Lục Triết Tần, tôi hận anh!”
Phải chăng người phụ nữ không có cảm thấy một chút đau nào, không chút do dự đem con dao trong tay rút ra, lần nữa dùng sức đâm vào vào bụng mình một nhát nữa.
Khúc Lệ San cố nén máu tanh sắp tuôn ra từ trong miệng, tiếp tục nói:
“Nhát dao thứ hai này, là vì mẹ của tôi, bà ấy có cái gì sai đâu mà khiến anh có thể nuông chiều chị ta, để rồi chị ta lái xe đâm chết bà ấy! Tôi hỏi anh, tại sao anh lại quá dễ dãi như vậy hả, tại sao? Lục Triết Tần, tôi hận anh!”
Máu tươi của cô đập vào tầm trong mắt Lục Triết Tần, anh dường như hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, bước chân run rẩy tiến về phía trước:
“Khúc Lệ San, đừng...!đừng mà...!Em mau...!mau xuống trước, tôi sẽ...”
“Anh đừng tiến lại gần tôi!” Khúc Lệ San hét lên, nước mắt được đà mà rơi mau hơn: “Nhát dao thứ ba này...”
Khúc Lệ San thêm lần nữa rút dao ra khỏi da thịt mình, lại hung hăng mà đâm vào bụng nhát thứ ba:
“Vì nạn ngồi tù một cách vô cớ của tôi trong ba năm qua! Vì anh, tôi nghe lời của Khúc Linh San đi ngồi tù, bỏ lại con tôi để các người hại chết nó.
Tôi chẳng khác gì một con rối trong tay anh, bị anh chơi tới chơi lui một vòng.”
Ánh mắt của Khúc Lệ San đột nhiên