Khúc Lệ San nhìn nụ cười gượng gạo trên gương mặt đẹp trai kia, suy nghĩ một hồi sau đó nói:
“Tất nhiên rồi! Trong ngày đại sự của em chắc chắn đàn anh không được vắng mặt rồi!”
Dừng vài giây lát, Khúc Lệ San tiếp tục nói:
“Anh và Chu Linh là hai người thân nhất của em, nếu như suốt mấy năm nay không có hai người thì em không biết phải làm sao! Hôn lễ của em dù không được hạnh phúc trọn vẹn như những cặp đôi khác đi nữa, nhưng nhất định phải có mặt anh và Chu Linh.
Em rất muốn hai người sẽ luôn bên cạnh em vào ngày quan trọng đó.”
Hách Duy lắc đầu, thở dài ngao ngán đáp lại:
“Tiếc thật đấy, ngày hôm đó tôi rất bận, tôi không đến làm khách mời được rồi.”
Khúc Lệ San có ý tốt mời anh đến góp vui, ấy vậy mà anh nỡ lòng nào từ chối người ta ngay lập tức vậy?
Cô tức giận, trong lòng mắng thầm đàn anh xấu xa này! Mặc dù đó chỉ là lời nói dối, ấy vậy mà anh không nghĩ ngợi gì mà từ chối ngày được, không coi cô là người thân sao?
Nhưng vào một ngày nào đó, cô mãi mãi rời khỏi thế gian này, liệu rằng đàn anh cùng với Chu Linh có mặt không?
Không hiểu sao, nghĩ đến vấn đề này, Khúc Lệ San bỗng nhiên dấy lên một tia bất an.
Lẽ nào, cuộc sống mong manh của cô đang đứng trên bờ vực sự sống và cái chết?
Nếu không phải vậy, tại sao từ nãy đến giờ lòng cô vẫn cứ bồn chồn lo lắng đến như vậy?
Khúc Lệ San như có cảm giác, đầy là lần cuối cùng cô được gặp đàn anh, cũng như người chồng vắng mặt ba năm qua của cô vậy.
Phải chăng… địa ngục đang mở cửa đón chào cô ở phía trước.
Khúc Lệ San giận dỗi, đứng dậy khỏi ghế đã, phụng phịu rời đi.
“Hứ, em cũng chẳng cần! Ngày quan trọng của em đàn anh không tham dự để góp vui thì thôi! Không có anh thì buổi lễ vẫn vui! Tức thật đấy, em đi đây, tạm biệt anh!”
Thấy cô gái dứt khoát rời đi, Hách Duy dở khóc dở cười mà chới với lấy bóng lưng của Khúc Lệ San.
“Này, giận đấy à? Tôi nói đùa đấy! Tiểu San, khoan đi đã...”
Khúc Lệ San không thèm ngoảnh đầu nhìn người đàn ông, bỏ mặc ngoài tay tiếng gọi kia, cô nhất quyết đi về phía đường cái lớn.
“Tiểu San, để tôi nói hết đã...!Ơ kìa...”
Mặc kệ cho Hách Duy kêu réo tên của cô thế nào đi chăng nữa, cô một mực không thèm quay mặt lại để anh nói hết câu.
Không hiểu sao trong lòng Khúc Lệ San cảm thấy buồn vô cùng, chỉ là một lời nói đùa thôi mà, có nhất thiết phải phản ứng kịch liệt như vậy không.
Khúc Lệ San biết chắc chắn cô bạn thân nếu biết chuyện về hoàn cảnh cùng cực của cô thì sẽ luôn bên cạnh cô, còn người đàn ông kia, cô thật sự không biết anh ta đang nói đùa hay là nói thật nữa.
Đến khi không còn nghe phía sau truyền đến tiếng gọi tên mình nữa, lúc bấy giờ Khúc Lệ San mới dừng lại, từ từ ngoái đầu nhìn về hướng hàng ghế đá vừa rồi.
Không nhìn thì không sao, nhìn thì chỉ khiến cô thêm thất vọng vô cùng.
Không biết từ bao giờ, Hách Duy đã rời đi, chỉ còn lại hàng ghế đá trống vắng hiu quạnh nơi công viên.
Người đàn ông này… cứ thế mà bỏ đi như vậy sao...
Rõ ràng mỗi lần Khúc Lệ San có giẫn dỗi điều gì đi chăng nữa, Hách Duy đều đuổi theo dỗ dành cô.
Ấy vậy mà giờ đây anh ta còn không thèm đuổi theo cô, đã thế còn rời đi trong khi cô vẫn đang chờ đợi đáp án từ phía anh.
“Hừ, đàn ông nào cũng đều như nhau hết!”
Khúc Lệ San hậm hực quay đầu rời đi, khi ngoảnh mặt lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô một khuôn mặt đẹp trai.
“Ơ hết hồn muốn hù người ta chết hả?”
Hách Duy bất thình lình xuất hiện phía sau lưng cô, nhìn thấy phản ứng mãnh liệt của cô gái, anh ta chỉ biết cười trừ, đưa tay ra búng lấy cái trán của cô.
“Không phải hậm hực rời đi rồi sao? Sao lại ngảnh mặt về phía sau làm gì hả, cô nhóc?”
Khúc Lệ San ôm lấy cái trán bị tổn thương, đôi môi dẩu lên.
“Hừ, em không phải cô nhóc của anh!”
Hách Duy mỉm cười, xoa xoa đầu cô.
“Đối với tôi, em luôn luôn là cô nhóc!”
“Em thèm tin lời nói của anh cơ chứ?”
“Nói đùa em thôi! Ngày kết duyên lần hai của em, tôi nhất định có mặt!”
Hách Duy định rời đi, cô ngay lập tức giữ chặt mép áo của anh ta.
“Anh Hách Duy!”
“Có chuyện gì?”
Khúc Lệ San cắn cắn môi, mất một lúc sau cô mới nói ra sự thật.
“Anh đừng giận em nha! Chẳng qua ba năm không gặp anh, em chỉ đùa cho anh vui thôi!”
“Thực chất em không có bị ba ép hôn, cũng không ly hồn với chồng!”
“Chỉ là anh ấy quá lạnh nhạt, tự dưng lại đối xử tốt với em, cho nên em có một dự cảm không lành!”
Hách Duy cau mày, nắm chặt bàn tay cô.
“Em đang nói