Khúc Lệ San từng bước đi nặng nề về căn nhà họ Khúc.
Cô chỉ biết đứng nhìn về phía xa, ngắm nhìn ngôi nhà trong quá khứ tràn ngập hạnh phúc.
Kể từ lúc mẹ của cô bị tống cổ đuổi khỏi nhà họ Khúc, ngày đó cô luôn sống trong bóng tối của bi thương.
“Ba… con nhớ ba quá…”
Mặc dù rất nhớ ba của mình, nhưng cô không đủ dũng khí bước đến gặp mặt ông.
Cô rất muốn bước tiến đến, nhưng chỉ sợ hai mẹ con Khúc Linh San trở về đột ngột, hất hủi đuổi mắng cô.
Sau khi bị Khúc phu nhân ăn chặn tiền chi tiêu hàng tháng, Khúc Lệ San đã phải ra ngoài từ lập kiếm tiền nuôi sống mình qua ngày.
Vào những thời gian rảnh, cô thường đi làm thêm ở những quán cà phê tuyển thời vụ, không thì làm shipper bán thời gian.
Vào thời điểm bất hạnh đó, cô cũng đã quen với đàn anh được hơn ba năm.
Quán cà phê nuôi sống cô một khoảng thời gian ấy cũng do đàn anh giới thiệu.
Đa số tiền đi làm Khúc Lệ San đều để dành đóng tiền học phí rồi làm thêm ngoài giờ, tiền đó trang trải ăn uống mỗi ngày.
Hách Duy biết cô rất khó khăn về tài chính nên mỗi buổi sáng anh đều ghé uống cà phê không thì mua mang đi.
Nhưng mỗi lần ghé tiệm cà phê, Hách Duy đều mua luôn bữa sáng cho cô, sợ cô làm việc quá giờ không kịp thời gian mua bữa sáng.
Nói thật thì cô rất biết ơn đàn anh tốt bụng này, không nhờ có anh ta thì cô cũng không biết phải sống trong sự chì chiết của Khúc phu nhân đến chừng nào mới thôi.
Nhiều lần người ba đã lén cho cô tiền sinh hoạt, cô không lấy nhưng ông lại cứ nhét vào túi xách của cô, cũng đã có lần Khúc Linh San phát hiện rồi lục tung khắp phòng của cô lên để lấy lại số tiền của ba đã cho cô.
Lúc đó Khúc Lệ San chỉ biết cười nhạt rồi để cho cô ta lấy lại số tiền đó, vì cô không bao giờ muốn tiêu xài những đồng tiền của ông cho.
Từ nhỏ Khúc Linh San luôn được bảo bọc yêu thương, và được đi học ở ngôi trường quốc tế, tuy cô ta ăn chơi lêu lổng nhưng bằng cấp học tập rất cao, sắp tới cô ta còn được đảm nhận chức giám đốc của tập đoàn họ Khúc.
Nếu đem cô ta và cô ra so sánh, thì cô chưa chắc bằng nửa móng chân của ả ta, nhưng cô lại không thấy buồn hay tự ti.
Căn bản cô rất muốn có được một cuộc sống giản dị như bao người khác, cô cũng đã hai mươi sáu tuổi, cũng rất muốn tìm một người yêu lý tưởng nhưng có lẽ cuộc hôn nhân mà ba sắp đặt đã đi đến con người đổ vỡ.
Tuy rằng động thái của anh thay đổi, nhưng Khúc Lệ San vẫn thấy canh cánh trong lòng, thật sự không thể chấp nhận nổi.
Liếc nhìn đồng hồ trên tay, Khúc Lệ San chợt nhớ đến điều gì đó.
Cô sải bước chân đi đến tiệm cà phê trước cô đã từng làm.
Vừa bước chân vào sảnh tiệm, Cố Nhuê, người bạn cùng làm trước kia của cô giờ đã trở thành quản lý, cô ấy vui vẻ đến khoác tay cô.
“Tiểu San, lâu rồi không gặp! Cậu vẫn khoẻ chứ?”
Vừa cười nói, Cố Nhuê liếc nhìn đánh giá cô.
“Ây yo, hình như cậu ốm đi nhiều rồi! Trông gầy quá!”
Khúc Lệ San mỉm cười, đáp lại: “Đâu có! Mình mập hơn trước đấy! Có lẽ do cậu lâu không gặp mình nên cảm thấy mình gầy đi thôi!”
“Phải không ta?”
Cố Nhuê hoàn toàn không tin vào lời nói của cô, ôm cô một lượt, dường như đang đo vóc dáng của Khúc Lệ San vậy.
“Mình thấy cậu thay đổi quá nhiều rồi đó, Tiểu San ạ!”
“Cậu xem này, hai bên cánh tay của cậu có nhiều sẹo quá! Bị làm sao vậy? Có phải bị chồng bạo hành không?”
“Còn nữa! Trước kia mình ôm cậu thấy