Tạ Tri Vi được như ý nguyện, sau khi cầm tiền vào tay lập tức mua ngay cho Đạm Đài Mộng một cái áo choàng lông chồn chất lượng cao.
Vô Nhan vốn đang khiếp sợ đối với hành vi "đòi tiền" của Tạ Tri Vi, nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Tri Vi mua áo choàng kiểu nữ thì lộ ra vẻ mặt hiểu rõ. Tạ Tri Vi tuy rằng không biết hắn ta hiểu rõ cái gì nhưng cũng không giải thích, hành tung của nữ chính không thể bại lộ.
Kỳ thật Tạ Tri Vi có chút áy náy với Vô Nhan. Hắn ta lộ tẩy trước mặt Tạ Tri Vi, kỹ thuật diễn chỉ là một phần, nốt ruồi trên tay kia mới là vết thương trí mạng.
Có điều trong tiểu thuyết, ngoại trừ Mục Hạc và Cửu Châu Vương, không có ai biết Vô Nhan biết thuật dịch dung. Hoặc là biết bên cạnh Cửu Châu Vương có cao thủ dịch dung, nhưng không biết đó là Vô Nhan.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Tri Vi lại dễ chịu đôi chút. Nhưng Vô Nhan trước kia tới lui như gió, ý nghĩa tồn tại dường như chỉ là bán mạng cho Cửu Châu Vương, làm sao mà đột nhiên tới tìm Tạ Tri Vi hắn để học kỹ thuật diễn?
Chắc không phải...... Hắn ta lại muốn đóng giả ai?
Nói vậy là, lần này đối tượng cần bắt chước rất quan trọng, nhiệm vụ lại càng gian khổ hơn, thậm chí nhân vật mục tiêu khôn khéo xưa nay chưa từng có, cho nên hắn ta mới cực kỳ cẩn thận.
Cửu Châu Vương rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Tạ Tri Vi sợ Đạm Đài Mộng chạy loạn, lại nghĩ tới nàng vẫn còn chưa ăn gì, vội vàng chạy về sơn động. Lúc này trời giáng tuyết lớn dày đặc, hoàn toàn che phủ những hạt tuyết rơi trên mặt đất lúc trước. Đạm Đài Mộng co rúc ở trong hang động, gần như chưa từng xê dịch khỏi vị trí ban đầu, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Tạ Tri Vi có chút bất ngờ, nàng vậy mà không thử dùng Kim Liên để phá phong ấn, cũng quá hợp tác rồi.
Hắn vừa bước vào hang động, Đạm Đài Mộng lập tức ngồi dậy, ánh mắt thanh lãnh nhìn qua. Tạ Tri Vi vội nói: "Đạm Đài cô nương, ta mang cho cô nương một ít thức ăn, còn có cái này."
Hắn nói xong thì tung áo choàng trong bao quần áo ra. Áo choàng này do mấy tấm da hồ ly trắng ghép nối lại, bóng loáng trắng như tuyết, không thấy một sợi lông tạp. Lông hồ ly vừa mềm lại bồng bềnh, nhìn rất ấm áp.
Ánh mắt Đạm Đài Mộng rốt cuộc xuất hiện một tia dao động.
Tạ Tri Vi biết, nàng trước kia tuy là tiểu thư của môn phái, nhưng từ sau khi tan nhà nát cửa, mấy năm nay đầu tiên là lang bạt đầu đường xó chợ, sau đó là mất trí nhớ bị biến thành ngốc bạch ngọt cần kiệm chăm lo việc nhà, quần áo tốt nhất từng mặc chính là bộ mà lúc trước Tạ Tri Vi mua cho nàng.
Có cô gái nào mà không thích quần áo đẹp, huống chi áo choàng này lộng lẫy, tiên khí như thế.
Tạ Tri Vi hỏi: "Thích không, tặng cho cô nương."
Đạm Đài Mộng rũ mí mắt xuống: "Quá quý giá rồi."
Tạ Tri Vi vì tiến thêm một bước làm nàng cảm động, khẽ thở dài: "Đúng vậy, suýt nữa mua không nổi, may mà trên người ta còn sót lại đồ vật cũng quý giá không kém, lấy nó ra để trao đổi."
Kỹ thuật diễn là mạng của một diễn viên, vô cùng quý giá!
"Tạ chân nhân, ngài không hổ là người tốt." Đạm Đài Mộng thấp giọng nói, "Nhưng...... Ta không thể nhận, ngài hãy đổi đồ vật kia trở về đi."
Lúc Tạ Tri Vi lăn lộn trong giới giải trí cũng từng là một nam thần, đặc biệt hiểu nên thu mua trái tim em gái như thế nào. Hắn không nói tới nói lui với Đạm Đài Mộng mà trực tiếp bước tới, khoác choàng lên trên người nàng. Đạm Đài Mộng mới vừa giơ tay định từ chối, hắn đã mở miệng nói: "Tiền tài là vật ngoài thân, tạm gác chuyện Kim Liên qua một bên, ta với cô nương quen biết đã lâu, cô nương còn từng giúp đỡ sư đệ ta, giao tình này chẳng lẽ không đáng giá một cái áo choàng sao?"
"Nhưng......" Đạm Đài Mộng rũ tay xuống, buồn bã nói: "Khó trách......"
Tạ Tri Vi hỏi: "Cái gì?"
Đạm Đài Mộng chậm rãi đứng lên: "Tạ chân nhân nhân hậu như thế, khó trách loại người lòng dạ rắn rết như Mục Hạc thế tử kia cũng có thể cảm hóa......"
"Thật sao?" Cảm động đi, đợi chút ăn thêm bánh bao nóng hổi, cô nương sẽ càng cảm động hơn!
Đạm Đài Mộng bỗng nhiên nhíu mày: "Không, không thể nói là cảm hóa, hắn và ta không giống nhau, hắn thích Tạ chân nhân."
Tạ Tri Vi đang ở bên ngoài lấy bánh bao, nghe thấy câu nói này thì tay run lên, thiếu chút nữa ném bánh bao đi.
Hắn ngẩn người nhìn Đạm Đài Mộng một lúc lâu, trong lòng cảm thấy may mắn mà nói: "Ta là sư tôn hắn, hắn đương nhiên sẽ tôn trọng ta thích ta rồi."
"Hắn đúng là rất tôn trọng Tạ chân nhân, nhưng ta nói thích......" Đạm Đài Mộng dường như có chút lạnh, quấn chặt áo choàng, "Chỉ sợ so với thích trong miệng Tạ chân nhân không giống nhau. Mục Hạc thế tử chính miệng nói với ta, hắn muốn sống cùng Tạ chân nhân, nắm tay nhau trọn đời."
Trong đầu Tạ Tri Vi ong lên một tiếng, bánh bao trong tay rốt cuộc rớt xuống.
Đạm Đài Mộng nhanh tay lẹ mắt, xuất ra một cỗ linh lực câu bánh bao vào trong tay mình. Sau đó khóe miệng nàng hơi nhếch lên, như đang nở một nụ cười kỳ quái: "Xin hỏi Tạ chân nhân, hai người nên có quan hệ gì, mới có thể đạt đến nắm tay nhau trọn đời như thế?"
Tạ Tri Vi đúng thật là trở tay không kịp.
Đậu xanh đầu óc Mục Hạc bị nước vào rồi! Đi nói với nữ chính mấy thứ này để làm gì??? Đến lúc này thì người ta biết cả rồi có biết không!
Lúc trước chỉ có Thảo Mãng Anh Hùng biết, nhưng hắn ta là ma quỷ, cho dù có biết nhiều hơn nữa cũng không thể nhảy ra khỏi hệ thống đến quấy rầy cuộc sống của Tạ Tri Vi hắn. Đạm Đài Mộng thì khác, nàng là nữ chính chính quy trong nguyên tác, hiện tại nam chính cong, NTR tới đột nhiên không kịp phòng bị, nên đối mặt thế nào đây?
Coi như Mộng Mộng chỉ là một em gái bình thường người qua đường đi, việc này cũng rất xấu hổ! Một người đàn ông bị một người đàn ông khác thích!
Tạ Tri Vi cảm thấy mình rất chột dạ, hắn rõ ràng không thích nam chính, vì sao không thể thản nhiên vô tư đối mặt?
Tạ Tri Vi lúng ta lúng túng hỏi: "Hắn quả thật nói với cô nương như vậy sao?"
Đạm Đài Mộng chậm rãi đáp: "Phải, bởi vậy lúc ấy ta nhận định, mình sợ là không thể thoát khỏi phủ Cửu Châu Vương, ít nhất là sẽ không còn sống đi ra ngoài. Nhưng không ngờ rằng, không quá mấy ngày hắn đã thả ta và Sở Thành chủ, còn nói sẽ không đoạt Kim Liên của ta nữa."
Trách không được, lúc ấy Mục Hạc vì Mộng Mộng và Phô Mai mà giận dỗi hắn, cho nên mới ở trước mặt Mộng Mộng tức giận nói ra những lời này, thật là trẻ con!
Vốn dĩ nhất định phải ra tay, lại bởi vì liên quan tới Tạ Tri Vi hắn mà thu tay lại. Bằng không hiện giờ nam chính có khả năng cầm được Kim Liên, chỉ có điều Mộng Mộng sống hay chết thì khó nói.
Đây đều là chuyện gì!
"Hắn quả thật đã cam đoan với ta, sẽ không tổn thương đến các ngươi."
Đạm Đài Mộng nhìn thẳng Tạ Tri Vi: "Hắn đối với Tạ chân nhân là nói gì nghe nấy, như si như cuồng, vậy còn Tạ chân nhân thì sao? Có biết việc này không?"
Ánh mắt Tạ Tri Vi ngưng lại, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Biết."
Như si như cuồng, bốn chữ này quá khoa trương rồi, em gái cô làm sao mà thấy được?
Đạm Đài Mộng gằn từng chữ một: "Nói cách khác, Tạ chân nhân sau khi biết hắn sinh ra ý nghĩ không hợp lẽ thường với mình mà vẫn như cũ ra tay cứu hắn, bảo vệ hắn, còn muốn suốt đời không bỏ hắn."
Tạ Tri Vi không lên tiếng.
Đậu xanh, trách không được lúc trước mỗi lần Đạm Đài Mộng nhắc tới Mục Hạc với hắn, hoặc là nhìn thấy Mục Hạc và hắn ở bên nhau, đều lộ ra loại thần sắc khác thường kia, thì ra trong lòng em gái người ta sớm đã biết rõ. Hắn còn ở đó duy trì hình tượng chói sáng một sư tôn Trung Quốc tốt giống như sói đuôi to!
Ban đầu Tạ Tri Vi vốn định rèn sắt khi còn nóng, nhân lúc Đạm Đài Mộng tạm thời bị cảm động, nói nhiều lời hay giúp cho Mục Hạc, để nàng lấy Kim Liên ra. Đến lúc này thì đừng nói là lời hay, hắn nhắc tới Mục Hạc không hiểu sao đều có cảm giác xấu hổ.
Cũng may Đạm Đài Mộng không thích bát quái, người ta là cô nương đứng đắn, không giống con hàng Thảo Mãng Anh Hùng kia truy hỏi ba trăm sáu mươi độ. Nàng sau khi làm rõ nghi hoặc trong lòng thì nhóm một đống lửa, đặt bánh bao và gà ăn mày đã nguội lên nướng, cùng ngồi ăn chung với Tạ Tri Vi.
Hai người suốt cả ngày không nói thêm gì nữa. Có điều, do Tạ Tri Vi vẫn còn xấu hổ, hắn cũng rất mừng vì không phải nói câu nào.
Buổi tối vừa vào mộng, Mục Hạc đúng hẹn lại tới.
Tạ Tri Vi vốn dĩ đang lo lắng cho tình trạng của Mục Hạc, cũng đặc biệt muốn gặp hắn ta. Nhưng Mục Hạc mới vừa đến gần, hắn bỗng nhớ tới cuộc trò chuyện lúc ban ngày giữa hắn và Đạm Đài Mộng, sắc mặt liền thay đổi, giơ tay đẩy hắn ta lùi lại mấy bước.
Sau đó, hắn lập tức phát hiện thân thể Mục Hạc mềm hơn xưa, cảm xúc suy yếu, giống như tượng đất bị dính nước, không thành hình dáng gì. Rặng trúc xanh biếc xung quanh cũng ảm đạm, ngay cả cá vàng trong ao cũng biến thành bóng mờ.
Tạ Tri Vi một trận kinh hãi khiếp vía.
Lúc này mới qua một ngày mà thôi...... Cái pháp trận trong truyền thuyết kia thật mẹ nó mạnh mẽ.
Mục Hạc có chút ủy khuất, khóe miệng vốn dĩ đang cong lên lập tức rũ xuống: "Đệ tử lại chọc cho sư tôn tức giận rồi sao?"
Tạ Tri Vi không còn tâm trí lý luận với hắn ta chuyện Đạm Đài Mộng, trực tiếp trách mắng: "Thu hồi mộng cảnh ngay, ngươi đây là tự mình hại mình!"
Mục Hạc nhẹ nhàng thở ra, ôn nhu nói: "Thì ra sư tôn lo lắng cho đệ tử, cho nên mới tức giận như vậy?"
...... Cú đẩy kia đúng là không phải lo lắng cho ngươi, là tức giận thật đấy!
Tạ Tri Vi mím môi không nói câu nào, nhưng Mục Hạc vẫn một mực nhìn hắn đầy chờ mong, rất có loại ý tứ nếu hắn không cho đáp án thì sẽ không thu hồi mộng cảnh. Hắn đành phải gật gật đầu.
Khóe miệng Mục Hạc lại cong lên: "Đệ tử đến nhìn xem sư tôn ngủ có yên giấc không, sư tôn ngủ sớm hơn so với đêm qua, đệ tử an tâm rồi."
Tạ Tri Vi "Ừ" một tiếng. Mục Hạc