Không biết là vô tình hay cố ý, câu nói này Thảo Mãng Anh Hùng nói vừa thấp lại vừa trầm, từng câu từng chữ đánh vào dây thần kinh của Tạ Tri Vi. Tạ Tri Vi ngẩn ra trong chốc lát, ngượng ngùng nói: "Không khoa trương như vậy chứ...... Làm sao mà ngay cả mạng của góp đi vào?"
Thảo Mãng Anh Hùng chậm rãi nói: "Thần tượng, chuyện này còn cần tôi phân tích cho anh hiểu ư? Cục diện hiện nay anh rõ hơn tôi mà. Nếu hệ thống không nhúng tay vào, nam chính với tình trạng lúc này có thể đánh thắng được Doãn Thương Sơn sao?"
Tạ Tri Vi buồn bực nói: "Tôi đang muốn hỏi cậu đây, Doãn Thương Sơn mở cái trận pháp gì đó, nói là muốn luyện hóa ba đóa hoa sen ở trên người hắn."
Lúc này ngược lại đổi thành Thảo Mãng Anh Hùng không có động tĩnh.
Trái tim Tạ Tri Vi sắp nhảy khỏi lồng ngực: "Cậu nói gì đi chứ!"
"Thần tượng, tôi nói thật...... Anh không cần phải liều mạng như vậy, từ bỏ đi."
"Từ bỏ?"
Đậu xanh anh đây nỗ lực như vậy cậu không phát hiện sao, cốt truyện đi đến đoạn cuối lại nói từ bỏ, sao lúc mới vừa xuyên qua không nói gì đi?
Tạ Tri Vi dằn xuống lửa giận hừng hực ở trong lòng, trầm giọng hỏi: "Cậu trước tiên nói xem, hắn còn có thể cứu được không?"
Thảo Mãng Anh Hùng gãi gãi sau ót, bất lực nói: "Tôi lúc đầu xây dựng giả thiết, Doãn Thương Sơn quả thật có cái trận pháp này nhưng cũng chẳng làm được cái tích sự gì. Tôi dự tính lúc nam chính đánh phó bản triều đình sẽ lấy nó ra vây khốn hắn mấy ngày, coi như là một cái cửa ải nhỏ trên đường thăng cấp. Cái trận pháp này chính là dùng lệ khí của Ma giới ngưng tụ lại, có thể bức hồn khí trong thần thức ra ngoài, ví dụ như Thanh Bình Kiếm của anh, ví dụ như Thái Tố Kiếm của Nhan Tri Phi, cả mấy đóa hoa sen kia nữa. Sau đó bởi vì tôi ngại phó bản triều đình không có ai xem, nên đã cắt bỏ đi rồi."
Tạ Tri Vi đã không còn sức để đậu xanh rau má tên tác giả không đáng tin cậy này: "Nếu mạnh như vậy, Mục Hạc trong nguyên tác không có Ngự Tâm Thuật mà gặp gỡ Doãn Thương Sơn, chẳng phải sẽ đi đời nhà ma sao?"
"Vậy thì chưa chắc, nam chính trong nguyên tác có được tất cả bảo vật, sáp nhập bốn đóa hoa sen và Thanh Bình Kiếm, hắn căn bản không cần phải sợ. Đây đều là những thứ chế tạo riêng cho nam chính, anh thử nghĩ xem, hồn khí của kẻ khác còn chưa bức ra thì đã ở bên trong lãnh cơm hộp. Chỉ có một mình nam chính là kiên cường bất khuất, lông tóc không tổn hao gì, có phải rất sảng khoái không? Nhưng mà anh nhìn tình trạng hiện giờ của hắn đi, tay không tấc sắt, linh lực yếu kém, năm món bảo vật chỉ lấy được ba món, lại còn rất tốn sức...... Hắn lấy cái gì để đối kháng với pháp trận?"
Tất cả đều là lời nói thật, Tạ Tri Vi không phản bác được gì.
Thảo Mãng Anh Hùng thở dài nặng nề: "Dù sao cũng là thầy trò, coi như hắn ngàn sai vạn sai, thiết lập tính cách vỡ thành cặn bã, nhưng cũng có chút tình cảm. Nhưng thần tượng anh hãy suy nghĩ lại, hiện giờ khả năng bảo vệ được nam chính cực kỳ nhỏ bé, nguy hiểm mà anh gặp phải nếu ở lại cũng không thể tính ra. Đau dài không bằng đau ngắn, hãy sớm đưa ra quyết định, hai lựa chọn phía trước đều rất mê người. Nếu như anh thật sự luyến tiếc hắn, anh cứ chọn cái thứ hai, hệ thống sẽ trả lại cho anh một nam chính hoàn toàn mới."
"...... Hoàn toàn mới?"
"Đúng vậy. Một mặt hắn sẽ không giống như nam chính của hiện tại cong thành chín khúc liên hoàn, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với các em gái...... A không, nghiêm khắc mà nói, hắn sẽ không thật lòng với bất kỳ ai, cũng sẽ không tin tưởng tuyệt đối bất kỳ người nào, là hình tượng từ đầu chí cuối ở trong nguyên tác, bảo đảm anh sẽ không còn được gặp lại dáng vẻ hắn khóc sướt mướt, tuyệt đối là nhân vật hắc hóa tàn nhẫn. Mặt khác, anh cũng hấp thụ kinh nghiệm của lần giáo huấn này, lặp lại lần nữa, anh chắc chắn sẽ biết nên ở chung với hắn như thế nào."
Tạ Tri Vi nghe hắn ta từng bước từng bước nhắc tới hình tượng chói lọi của nam chính trong nguyên tác, không khỏi ngước mắt nhìn lên, ánh mắt không có tiêu cự dừng lại trên giao diện của hệ thống. Con số chữ viết màu sắc rực rỡ, quy định cứng nhắc giới hạn rõ ràng, nhưng không biết vì sao, trong ánh sáng biến ảo kia, trước mắt hắn phảng phất xuất hiện dáng vẻ của Mục Hạc.
Mục Hạc với đôi mắt sáng ngời, mỉm cười nhìn về phía hắn.
Đêm qua, đêm trước, trong mộng cảnh, trong hiện thực, mỗi một lần đều là như thế. Chỉ nhìn chăm chú Tạ Tri Vi hắn, dường như đôi mắt kia cũng chỉ có thể chứa đựng một mình hắn.
Thảo Mãng Anh Hùng vẫn còn đang líu lo không ngừng: "Lần này chúng ta sẽ không đoạt diễn, chỉ lựa chọn phần diễn nào thích hợp thôi. Bên phía nam chính ngồi xem là được, đi theo cốt truyện cũng sẽ không sai lầm. Có điều đoạn mở màn nên cứu hắn thì vẫn nên cứu, nhưng cho dù hắn có cầu xin như thế nào anh cũng đừng làm sư tôn của hắn, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì......"
Tạ Tri Vi chậm rãi mở miệng: "Để tôi từ từ suy nghĩ đã."
"Suy nghĩ cái gì cơ? Chọn số một hay là số hai sao?" Thảo Mãng Anh Hùng nhắc nhở hắn: "Thần tượng anh cần phải tranh thủ thời gian, hệ thống cho kỳ hạn không lâu đâu......"
"Bíp" một tiếng, hai mươi phút đến, hệ thống cưỡng chế kết thúc đối thoại.
Tạ Tri Vi mở mắt ra, bóng tối trong sơn động giống như một bức màn sân khấu, vẫn luôn lan tràn ra ngoài động. Hắn chậm rãi đứng lên, bởi vì trong giấc mộng trực tiếp mở hệ thống, lúc này hắn còn mang theo buồn ngủ, giống như vừa mới gặp phải một giấc mộng rất dài.
Đạm Đài Mộng khoác trên người áo choàng lông hồ ly, nằm co ro trong góc lẳng lặng ngủ. Tạ Tri Vi thoạt nhìn, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, bóng dáng màu trắng đơn bạc này của nàng, ở trong đêm tối có chút giống với bóng dáng gầy yếu của Mục Hạc mười lăm mười sáu tuổi. Ngay sau đó ánh mắt hắn rốt cuộc trấn tĩnh lại —— gương mặt Đạm Đài Mộng không hề ấm áp, ngay cả lúc ngủ cũng cao lãnh giống như lúc thường.
Tạ Tri Vi thu hồi ánh mắt, gần như không thể nghe thấy tiếng thở dài.
Ngoài động lạnh buốt, tuyết bay đầy trời.
Đây là sáng sớm ngày thứ hai sau cái đêm phong ba ở Đại Hùng Bảo Điện.
Độ Sinh đóng lại cửa lớn chỗ ở của mình, đi đến sương phòng nơi đám người Đạo Tông vào ở để thăm hỏi. Từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, Trần Đạo Viễn vui mừng hớn hở bưng một chén nước thuốc chạy vào phòng Sở Tri Thị, thấy Độ Sinh, hắn vội dừng bước chân rồi thi lễ: "Đại sư, chào buổi sáng."
Độ Sinh gật đầu: "Tiểu hữu, có chuyện gì mà vội vàng như thế?"
Trần Đạo Viễn cực kỳ kích động nói: "Sư tôn nhà ta tỉnh rồi! Đại sư ta đi vào trước hầu hạ lão nhân gia ngài uống thuốc! Mấy người các ngươi còn không mau mở cửa, không thấy trên tay ta có bưng đồ vật sao?"
Mấy tên tiểu đệ tử khúm núm vén mành, hắn như cá chạch