Lúc Tạ Tri Vi tỉnh lại lần nữa, trời đã tối hoàn toàn.
Cảnh vật nhìn thấy trước mắt vô cùng lạ lẫm, thế cho nên hắn giống như cương thi nằm thẳng một lúc lâu, mới đột nhiên ngồi dậy.
Căn phòng này rỗng tuếch, một bóng ma cũng không có. Trái ngược với tiểu viện giản dị đơn sơ kia, nơi này rất lớn, giường là giường khảm ngà voi, rèm trướng là gấm vóc, trang hoàng đều là bảo vật quý giá, từ xa nhìn lướt qua tất cả đều là cổ vật trân quý giá trị không hề thấp.
Lại thêm đèn chiếu sáng sử dụng lưu ly làm lồng che, có thể dùng hai chữ để hình dung: xa hoa.
Tạ Tri Vi xuyên qua lâu như vậy, chưa từng ở nơi nào tráng lệ huy hoàng đến thế, nhưng hắn hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ, cũng không có ham muốn đi tham quan.
Nếu không ngoài dự liệu, trong phòng này còn có một cái giá đỡ kiếm rất đáng tiền.
Tạ Tri Vi mặt vô biểu tình liếc mắt nhìn lên trên bàn một cái, tiếp đó mặt vô biểu tình dời ánh mắt đi.
Quả nhiên là có.
Giá đỡ kiếm này được làm từ bạch ngọc thuần chất, toàn thân không có một chút tì vết, do Cửu Châu Vương tìm thợ thủ công tỉ mỉ chế tạo nên. Thứ đồ tốt này lại thường xuyên trống không, bởi vì thanh kiếm phối với nó quý giá hơn nó đâu chỉ gấp ngàn vạn lần. Chủ nhân không nỡ đem một thanh tuyệt thế hảo kiếm như vậy đặt lên trên nó chỉ để trang trí.
Nếu như Tạ Tri Vi không có đoán sai, thứ trải trên giường này hẳn là tơ tằm Thiên Sơn Tuyết, phía trên có thêu hoa sen trắng, chính là thứ mà Cửu Châu Vương thế tử Mục Hạc thường dùng nhất.
Tạ Tri Vi cũng không thèm nhìn tới, chỉ lấy tay sờ sờ hoa văn thêu kia, cười lạnh một tiếng.
Tạ Tri Vi quả thật chưa từng đến nơi này, nhưng Thảo Mãng Anh Hùng vì tô vẽ cho giả thiết vai chính là phú nhị đại, tốn không ít công phu để miêu tả những cảnh tượng và chi tiết này.
—— đây chính là nhà của Mục Hạc!
Tên gay chết tiệt này mang hắn tới đây để làm gì, chẳng lẽ muốn cùng Cửu Châu Vương cha hắn chơi một bàn cờ tỷ phú ba người sao?
Một chút cũng không buồn cười!
Tạ Tri Vi cúi đầu nhìn xuống, y phục vẫn còn là bộ mặc lúc trước. Mặc dù nó đã rách tung toé đắp ở trên người, nhưng Tạ Tri Vi không hề cảm thấy quẫn bách, ngược lại càng yên tâm —— trong lúc hắn ngủ, không có ai chạm vào hắn.
Xem ra nam chính và tên biến thái Minh Không vẫn có điểm khác nhau, ít nhất sẽ không giậu đổ bìm leo.
Tạ Tri Vi khóc không ra nước mắt, cái gì gọi là "không có ai chạm vào", cái gì gọi là "giậu đổ bìm leo". Hắn vốn là một nhân vật vô cùng lợi hại, lại rơi vào tình cảnh như thế này, giống như một đại cô nương phải bảo vệ "trinh tiết" khắp mọi nơi.
Nếu như hắn nhớ không lầm, trước khi hắn bị Mục Hạc đánh ngã, rõ ràng nghe thấy tiếng Đạm Đài Mộng kêu hắn.
...... Lấy tính tình âm tình bất định của nam chính, giờ phút này Mộng Mộng hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít.
Cái này thì tính làm gì? Hắn hao hết tâm tư thu xếp đối tượng thay cho nam chính, kết quả, người bị coi trọng lại là hắn.
Tạ Tri Vi đã không còn lòng dạ đi suy xét rốt cuộc vì sao lại gặp phải đoạn "nghiệt duyên" này, phải tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp chạy lấy người mới được.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Mục Hạc đưa lưng về phía bóng đêm xuất hiện trước cửa.
Hắn đã thay đổi một thân trang phục, mặc dù vẫn là áo trắng, nhưng chỗ cổ tay và cổ áo được viền vàng, tăng thêm mấy phần quý khí.
"Sư tôn ngủ có ngon giấc không?"
Tạ Tri Vi theo bản năng xê dịch vào bên trong giường, quay mặt sang chỗ khác: "Ta không muốn ngủ, là do Hắc Liên gây ra." Ta chỉ muốn rời khỏi ngươi thật xa!
"Ban đầu quả thật là do công hiệu của Hắc Liên." Mục Hạc khe khẽ thở dài, thương tiếc nhìn hắn, "Nhưng hai ba canh giờ sau, đệ tử đã giải trừ Hắc Liên, sư tôn vẫn còn ngủ...... Mấy ngày nay, sư tôn nhất định là vô cùng vất vả."
Tạ Tri Vi nói: "Ừm."
Nói vất vả là nói nhẹ! Bị ngươi bóp cổ đủ kiểu, ở Huyết Hà Trì lấy Hắc Liên ra ngược, cuối cùng ở trong cái viện kia cũng lấy Hắc Liên ra...... Khụ, ngược.
Ánh nến bỗng dưng nhẹ nhàng lay động, một trận gió nhẹ lướt qua, hai cánh cửa bị đóng lại, Mục Hạc đã tới trước giường, ngồi ở bên cạnh Tạ Tri Vi. Tạ Tri Vi theo bản năng giơ tay muốn ngăn cản, nhưng lúc này đã muộn.
Mục Hạc nhìn chăm chú cái tay giơ giữa không trung của hắn, không biết sao, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Sư tôn vừa thấy đệ tử, đã dịch chuyển vào bên trong, có phải là muốn chừa chỗ cho đệ tử không?"
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, tựa như lúc cầu bái sư năm đó, trong ánh mắt mang theo mong đợi lớn lao.
Tạ Tri Vi buồn bực, thế này là thế nào, tại sao đột nhiên hắn lại ngượng ngùng giống như nàng dâu nhỏ thế này. Chẳng lẽ cái tay này quá đẹp?
Tạ Tri Vi không chừa chút mặt mũi nào cho hắn, nói: "Ngươi nghĩ quá nhiều."
Hắn cảm thấy mình đã rất cố gắng, lúc trước bởi vì tham sống sợ chết, muốn làm chút chuyện tốt để đến thời khắc quan trọng nam chính sẽ buông tha cho hắn một lần. Nhưng bây giờ, hắn chỉ muốn nam chính giết chết hắn, cũng xem như chết được sạch sẽ.
Hắn nhìn thẳng Mục Hạc trong nháy mắt cảm xúc bỗng nhiên suy sụp, chất vấn: "Vị cô nương tên Đạm Đài Mộng kia, ngươi đã làm gì nàng ấy?"
Mục Hạc cười nhẹ một tiếng, sầu thảm nói: "Sư tôn cho rằng đệ tử sẽ làm thế nào?"
—— vốn dĩ trông mong ngươi sẽ thay đổi nàng thế này thế nọ, nhưng bây giờ tính hướng của ngươi đã thay đổi, nhìn Mộng Mộng cũng giống như ta nhìn cha ngươi không có cảm giác thậm chí là ghét bỏ. Ngươi lại có thủ đoạn độc ác tính toán chi li, cho nên......
Tạ Tri Vi nhìn về phía Mục Hạc, không hề hé răng.
Nhưng biểu hiện trên gương mặt hắn đủ để nói lên tất cả.
Mục Hạc đột nhiên chụp lấy cổ tay hắn: "Đúng như sư tôn nghĩ, đệ tử đã giết nàng ấy."
Tạ Tri Vi hít vào một ngụm khí lạnh, không ngừng lui về phía góc tường, một bên cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay giam cầm của Mục Hạc.
Quả nhiên!
Nam chính ngươi thay đổi rồi, trong nguyên tác ngươi tốt xấu gì cũng thương hương tiếc ngọc chưa bao giờ đánh nữ nhân, từ cụ bà tám mươi cho đến bé gái vừa đầy tháng đều phải trêu chọc một phen, gọi là kính già yêu trẻ.
Giờ thì được lắm, một đại mỹ nhân như vậy, nói giết là giết! Dáng dấp kia của Mộng Mộng nếu ném vào giới giải trí cũng là số một số hai, thế này...... thật phí phạm của trời!
Mục Hạc không hề nhúc nhích vẫn nắm chặt cổ tay Tạ Tri Vi, quan sát phản ứng của hắn: "Có phải đệ tử đã khiến