"Thay ta báo thù." —— đây là câu nói cuối cùng mà năm đó trước khi chết Tạ Tri Vi đã lưu lại.
Mỗi khi Tạ Tri Vi nhàn rỗi không có việc gì nhớ tới nó, vẫn luôn dương dương đắc ý một hồi. Dù sao thì Bạch Kiến Trứ có thân phận, Xích Viêm lại có tu vi cao siêu, Mục Hạc muốn bắt được hai tên này cũng chỉ có cách tự phấn đấu tăng cường bản lĩnh của chính mình.
Câu di nguyện này lặng lẽ meo meo nói cho hắn nghe, thứ nhất chứng minh tính quan trọng của nó, thứ hai có thể từ khía cạnh nào đó thúc giục khiến Mục Hạc tiến bộ, thứ ba lại khiến cho trận diễn chết kia tăng thêm không ít ý vị bi thương.
Nếu như quay thành phim, tuyệt đối có thể trở thành kiều đoạn kinh điển nằm trong TOP10 những đoạn phim lấy nước mắt khán giả.
Nhưng bây giờ nó đã trở thành vác đá nện chân mình.
Nam chính báo thù rồi sao? Báo rồi. Nhưng những người khác vẫn còn sống, khiến Bạch Kiến Trứ chết đặc biệt oan uổng.
Nam chính mạnh hơn rồi sao? Mạnh rồi, mạnh hơn hắn rất nhiều. Bây giờ nam chính động tay động chân với hắn, hắn không có chỗ trống nào để tránh né.
Sớm biết như thế, còn không bằng bảo nam chính buông bỏ thù hận. Cho dù là một tên công tử bột cà lơ phất phơ ăn chơi trác táng, áng văn này ít nhất cũng chỉ là kết thúc dở tệ, mà không phải là phát triển theo hướng thần thánh.
Thôi được rồi, xoắn xuýt cái này để làm gì. Cong chính là nam chính, liên quan gì tới hắn?
Cho dù có chết, cũng phải duy trì thiết lập tính cách của Tạ Tri Vi, đây mới là cảnh giới cao nhất của biểu diễn.
Thiếu chút nữa quên mất, thiết lập tính cách của Tạ Tri Vi là gì?
A đúng, tính tình tốt, không biết giận, không nóng nảy.
Tạ Tri Vi bình tĩnh trở lại, thở dài "Làm sao mà không sợ, ngươi thay vi sư báo thù, vi sư vô cùng cảm kích. Có điều...... thủ đoạn quá độc ác."
"Độc ác?" Mục Hạc híp mắt lại, "Sư tôn còn nhớ rõ tên biểu đệ Lục Chiêm Vân kia của Bạch Dự không? Hắn chẳng qua ở trong yến tiệc lời ra tiếng vào xúc phạm tới sư tôn, đệ tử đã hận không thể đem hắn ra bầm thây vạn đoạn, nhưng vì tình thế gặp trở ngại, đành phải biến hắn thành một tên ngốc cho mọi người cười nhạo."
Cái chuyện này giống như gương sáng ở trong lòng Tạ Tri Vi, hắn tỏ vẻ kinh ngạc: "Thì ra...... đó đúng là ngươi!"
Mục Hạc gật đầu, khóe miệng dâng lên một nụ cười khinh miệt, nói tiếp: "Càng không cần nhắc tới Bạch Kiến Trứ đã làm hại sư tôn chết đi. Mặc dù bây giờ sư tôn tiên giá trở về, nhưng hắn có chết cũng không đáng tiếc, hắn làm hại sư tôn và ta chia cách hơn bốn năm. Nếu không, đệ tử đã sớm......"
Khóe miệng Tạ Tri Vi run rẩy: "Đã sớm thế nào?"
Mục Hạc lại không hề nói nữa, khóe môi hắn khẽ nhếch, ngay sau đó cảm giác tê ngứa chỗ xương quai xanh Tạ Tri Vi đột nhiên ập đến.
Tạ Tri Vi cúi đầu vừa nhìn, tức khắc muốn nổ tung.
Thì ra có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve trên xương quai xanh của hắn, thủ pháp còn rất ngô nghê, ngoại trừ vẽ xoắn ốc thì vẫn là vẽ xoắn ốc, một chút kỹ xảo cũng không có.
Nói như vậy, hắn thật sự nên cảm ơn Bạch Kiến Trứ, nếu không phải nhờ hắn ta, hắn làm sao có thể ngăn cản nam chính suốt bốn năm!
Mục Hạc thở dài nói: "Y phục của sư tôn bị tan nát như vậy, đều tại đệ tử không tốt. Đạo bào mang từ Tạo Cực Thành về đây đệ tử đã sai người giặt sạch sẽ, sau này đệ tử sẽ hầu hạ sư tôn mặc vào."
Thiếu niên ngươi nói tới y phục thì không có gì sai, nhưng mục tiêu của tay và ánh mắt ngươi rõ ràng không đúng có biết không!
Toàn thân Tạ Tri Vi xù lông, đưa tay đẩy cánh tay của hắn ra: "Không cần, ta tự làm được."
Mục Hạc vẫn không nhúc nhích, "Đệ tử biết rõ mình nghiệp chướng nặng nề, lúc trước ở Huyết Hà Trì đã mạo phạm sư tôn, xem sư tôn như Xích Viêm mà gây khó dễ đủ kiểu, kính xin sư tôn cho đệ tử một cơ hội đoái công chuộc tội."
Việc nào ra việc đó có được không, phương thức mà tên gay chết tiệt như ngươi đoái công chuộc tội chính là tắm rửa cho người ta? Đây là chiếm tiện nghi hay là đoái công chuộc tội hả?
"Ngươi không cần phải đoái công chuộc tội." Tạ Tri Vi giãy giụa hồi lâu không có kết quả, sợ mình nổi nóng lên sẽ mắng chửi người, đành phải kiềm chế nói, "Tội nghiệt lớn nhất của ngươi, chính là thích ta."
Mục Hạc vẫn không chịu thua: "Đệ tử chính là thích sư tôn!"
"Ta không thích ngươi."
Mục Hạc kiên định nói: "Một ngày nào đó, sư tôn sẽ thích!"
Cái thần thái này, thật giống như một đứa nhóc làm ầm ĩ đòi ăn đường nhân tôm hùm cho bằng được.
Tạ Tri Vi đầu đầy hắc tuyến, thiếu niên ngươi lấy tự tin ở đâu ra? Trong từ điển Tân Hoa sao?
Tạ Tri Vi rũ mắt nhìn xuống cánh tay đang giam cầm mình chặt chẽ, cảm thấy hô hấp bị ảnh hưởng đôi chút. Hắn im lặng nửa ngày, bất đắc dĩ nói: "Mặc dù không biết vì sao ngươi lại điên rồ đến mức này, ngươi bây giờ độc bộ thiên hạ, sát phạt quyết đoán, gần như không có thứ gì mà không chiếm được."
Tạ Tri Vi dừng một lát, giọng điệu cứng rắn lên: "Nhưng ngươi nên biết, vi sư là người từng chết qua một lần, có thêm một lần nữa cũng không sợ."
Mục Hạc nhẹ buông tay, ngốc ngốc nhìn hắn, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Xem ra sư tôn vẫn không tin ta, vậy sư tôn nhìn xem, như thế này thì sao?"
Tạ Tri Vi rốt cuộc có thể thở phào một hơi, tiếp theo cảm thấy trên tay Mục Hạc có ánh kim loại sáng lấp lóe.
Hắn theo bản năng nhìn qua: "Cái gì vậy?"
Vật trong tay hắn rõ ràng là một miếng sắt vuông vức, mặc chính hướng lên trên có khắc ba chữ Ngự Tâm Thuật.
Tạ Tri Vi ngạc nhiên nói: "Ngươi... Vật này vẫn luôn ở trong tay ngươi?"
Hắn rùng mình, chẳng lẽ nam chính thật muốn bắt chước theo cách thức mà Minh Không đối phó với Thẩm U, muốn biến hắn thành...
Cái suy đoán đáng sợ này còn chưa kịp hình thành, chỉ nghe một tiếng "rắc", miếng sắt lập tức nát vụn.
"Bây giờ nó không còn nữa rồi." Mục Hạc xòe tay ra, mảnh vỡ từ trong tay hắn bắn ra ngoài, nhao nhao rơi xuống mặt đất ở trước giường.
Năm đó Tạ Tri Vi tâm tâm niệm niệm chỉ có hai chuyện: Một là trợ công giúp đỡ cho nam chính, hai là tìm em gái cho nam chính.
Em gái thì miễn bàn đi, nhắc tới là một trận nước mắt chua xót. Có điều cái phó bản Huyền Vân Kiếm Phái kia xem như cũng thuận lợi, ít nhất thứ nam chính nên cầm đều cầm hết vào tay, bao gồm miếng sắt này nhờ khi đó bị nổ trang bị cùng một lượt.
Vật này từng khiến cho chính phái nhắc tới là biến sắc, bị mấy đời chưởng môn Huyền Vân Kiếm Phái phong ấn, về sau bị Minh Không ngoài ý muốn có được rồi trở thành cơ hội xoay người.
Chẳng qua chỉ là một miếng sắt mặt trên có mấy hàng chú văn ngắn ngủn cùng với ánh sáng nhạt lóe lên rồi biến mất, bao nhiêu người đã bị hủy cuộc đời vì nó.
Thẩm U ngay cả chết cũng chết trong bóng ma ngộ sát Nhiếp Đình.
Sau khi chết lại bị Minh Không lấy hình thức con rối mà gieo họa suốt ba năm, đến mức một môn phái vốn đang hưng thịnh trong nhất thời phải chịu cảnh tan tác như chim muông.
Có thể thấy được có miếng sắt này trong tay là có thể điều khiển tất cả. Mục Hạc cất giữ nó, chắc chắn là có dự tính nào đó.
Mà bây giờ hắn ta vừa động ngón tay đã bóp nát đi.
Đây là đang lộ rõ quyết tâm sao?
Tạ Tri Vi trái lo phải nghĩ, tạm thời nghĩ không ra trong nguyên tác nam chính lấy miếng sắt này để làm gì, chỉ nhớ rõ đây là đạo cụ mà Minh Không dùng để gieo họa cho Thẩm U. Nhưng giá trị nhan sắc và EQ của nam chính đều không tệ, trong