Hồi lâu, Thảo Mãng Anh Hùng mới lấy lại tinh thần: "Anh lấy gối đầu nện nam chính, vậy nam chính phản ứng ra sao?"
"Hắn chạy."
Thảo Mãng Anh Hùng não bổ một chút cảnh tượng kia, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
"Chạy, chạy?" Hắn nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra, vò đầu bứt tai nói: "Thế này không giống với tác phong của nam chính nha, cho dù anh là sư tôn của hắn, chuyện tổn hại mặt mũi như vậy sao có thể nhịn được. Hắn không có làm chút gì sao?"
Ha ha, sao có khả năng, nghịch đồ kia hôn tôi có được chưa.
Nhưng Tạ Tri Vi là đồ chết vì sĩ diện, chắc chắn sẽ không thật thà khai báo như vậy, chỉ hàm hồ trả lời một tiếng "Ừ".
Thảo Mãng Anh Hùng nghi hoặc không thôi: "Vậy anh nện cũng nện rồi, còn tức giận cái gì nữa? Đó chính là Mục Hạc đại thần trung tâm của cả bộ truyện này nha."
Tạ Tri Vi không khỏi cười lạnh: "Ha ha, nện có hai lần mà thôi, không đau không ngứa thì có thể bù đắp cái gì."
"Bù đắp?" Thảo Mãng Anh Hùng có chút ngơ ngác, "Nhưng mà thần tượng, anh đã tặng Thanh Bình Kiếm, tặng bí tịch, bây giờ thật sự nghèo đến không một xu dính túi, nam chính còn có thể coi trọng cái gì của anh nữa."
Tạ Tri Vi: "......"
Quá ngây thơ rồi, anh đây còn có tấm thân là tôn nghiêm của đàn ông đây này!
Thảo Mãng Anh Hùng nói: "Thế này đi thần tượng, nếu anh ngại không chịu nói rõ, vậy trao quyền cho tôi tự mình xem đi, như vậy càng trực tiếp. Tôi còn có thể phân tích vấn đề giúp cho anh."
"Chờ một chút!" Tạ Tri Vi đập trán, "Đều tại tôi tức giận đến hồ đồ, chuyện này...... Không thể cho cậu xem được."
Nghĩ lại phát sợ, thiếu chút nữa quên mất, chuyện này mà trao quyền cho hắn xem, nghịch đồ kia đối xử với mình đủ loại đại nghịch bất đạo nguyên một ngày không phải đều bị thấy hết sao? Vậy cái mặt già này còn để ở chỗ nào?
Tạ Tri Vi hít một hơi thật sâu, nói: "Hay là để tôi tự kể cho cậu nghe đi."
Thảo Mãng Anh Hùng vội nịnh nọt: "Được rồi, tin tưởng thần tượng anh nhất định có thể kể đơn giản tóm tắt toàn bộ chân tướng một cách rõ ràng."
Vì thế Tạ Tri Vi giống như hồ thủy điện xả lũ thao thao bất tuyệt, từ lúc Mục Hạc ở Thiền Tông viết chữ đẹp, đến Mục Hạc bắt Bạch Dự và Bạch Kiến Trứ để tra tấn đủ kiểu, lại đến Thu Trọng Vân ép hắn giả trang làm Xích Viêm, cuối cùng là Mục Hạc muốn xem hắn như tế phẩm mà giết chết.
Thảo Mãng Anh Hùng cứng họng: "Bốn bề đều dậy sóng, chẳng qua mới ngắn ngủn một tháng mà thôi, thần tượng anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi không thể nào viết ra được loại tình tiết hại não thế này. Sau đó thì sao sau đó thì sao?"
Tạ Tri Vi nói: "Đừng ngắt lời, sau đó tôi chạy trốn, còn chưa chạy ra khỏi Đạo Tông đã bị phô mai chặn ngang bắt lại. Mặt nạ bị hắn đánh vỡ, để nam chính trông thấy, về sau thì không thể khống chế rồi."
"Vì sao lại không thể khống chế?"
Tạ Tri Vi gằn từng chữ một: "Nam chính nói hắn thích tôi."
Đối diện một mảnh an tĩnh, ngay sau đó truyền đến động tĩnh là một tiếng "két" rất nhỏ, hình như là tiếng cằm bị trật khớp.
Tất cả phản ứng này đều nằm trong dự đoán của Tạ Tri Vi, hắn mặt vô biểu tình hỏi: "Ê, Thảo Mãng Anh Hùng, còn khoẻ không đấy?"
Qua nửa ngày, giọng của Thảo Mãng Anh Hùng mới truyền đến một lần nữa, có điều đã có chút run rẩy.
"Còn còn còn." Thảo Mãng Anh Hùng gian nan nuốt khan một cái, khó khăn lắm mới giữ vững tâm thần, cười gượng nói: "Không có gì sai hết, sư tôn được đệ tử thích cũng là chuyện thường tình, chứng minh anh làm thầy kẻ khác vô cùng thành công, rất được đồ đệ yêu quý nha."
Tạ Tri Vi trầm mặc.
Thảo Mãng Anh Hùng lại cười gượng một tiếng: "Thần tượng sao anh không nói lời nào vậy? Có phải tôi phân tích rất có đạo lý không?"
Tạ Tri Vi gật đầu: "Cậu nói rất đúng, hắn đây là yêu quý tôi, tôn kính tôi."
"Hi hi hi, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, anh không cần phải lo lắng hắn sẽ kêu đánh đòi giết anh nữa."
"Cho nên hắn xé nát y phục của tôi, sờ loạn trên người tôi, còn dùng Hắc Liên giúp tôi quay tay một trận. A đúng, hắn còn hôn tôi nữa đấy, là cái loại vươn đầu lưỡi đấy, đây đều là biểu hiện của đồ đệ thích sư tôn, không có gì sai cả."
Thảo Mãng Anh Hùng: "......"
Tạ Tri Vi nói: "Thảo Mãng Anh Hùng, nói chuyện."
Lại qua hơn nửa ngày, đối diện mới truyền tới giọng nói ngu ngơ tựa như một đầu gỗ: "Hắn...... xé nát y phục của anh, sờ loạn anh, lấy Hắc Liên giúp quay tay, còn vươn đầu lưỡi hôn anh?"
Thiếu niên, tâm tình của cậu tôi có thể hiểu được, tôi là người trong cuộc so với cậu còn ngơ ngác hơn đây này. Nhưng kinh hãi là kinh hãi, cậu không cần phải lặp lại tỉ mỉ như vậy có được không?
Tạ Tri Vi đầu đầy hắc tuyến: "Ừ."
Thảo Mãng Anh Hùng nói chuyện cực kỳ gập ghềnh trắc trở: "Tôi chẳng qua là...... Tại sao đã...... Chẳng lẽ...... Hay là......"
Tạ Tri Vi không kiên nhẫn nói: "Cậu nói chuyện có thể đừng kín như bưng không lộ cái gì hết có được không, nói rõ ràng xem nào, cậu làm sao vậy?"
Thảo Mãng Anh Hùng đột nhiên trở nên trịnh trọng lên: "Thần tượng, anh đã nện nam chính như vậy, hệ thống cũng không nhắc nhở anh bị OOC. Gần đây anh có xem chỉ số tồn tại cảm của mình chưa?"
Tạ Tri Vi trào phúng nói: "Đã tới nông nỗi này, ai còn rảnh đi để ý chỉ số tồn tại cảm chứ? Tôi thế mà không biết nam chính của cậu còn có ẩn giấu thuộc tính gay, cậu nói tôi nghe thử xem, cái kịch bản này còn có thể đi được nữa không......"
Trước mắt bỗng dưng tối sầm.
Tiếp theo đó chính là một tiếng kim loại nhắc nhở lạnh băng truyền đến: "Chào ngài, thời gian ngài tiến vào hệ thống đã đạt hạn mức cao nhất là hai mươi phút, vì phòng ngừa ngài có dụng ý xấu lảng tránh kịch bản, hệ thống cưỡng chế đóng cửa."
Tạ Tri Vi: WTF???
Nhưng hệ thống dễ gì để ý tới cảm nhận của hắn, trực tiếp cắt đứt.
Tạ Tri Vi lập tức ngồi bật dậy từ trên giường, thiếu chút nữa đau sốc hông. Hắn dự định lại gõ Thảo Mãng Anh Hùng lần nữa, thế nhưng cái hệ thống rác rưởi này liên tục nhắc nhở "Hạn mức cao nhất hôm nay đã đủ, mời thử lại vào ngày mai."
Thử em gái ngươi, đợi thử xong thì rau hoàng hoa đã lạnh!
Tạ Tri Vi xoay loanh quanh nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới câu cuối cùng mà vừa rồi Thảo Mãng Anh Hùng đã nói với hắn.
Đích thật là đã lâu rồi chưa đi nhìn chỉ số tồn tại cảm, hắn cả ngày nay hết