Hừng đông lên đường.
Sở Tri Thị và Đạm Đài Mộng vẫn còn rất khẩn trương, Tạ Tri Vi lại hiểu rõ, về sau hơn phân nửa là sẽ không có truy binh. Nhưng hắn cái gì cũng không nói, im lặng là vàng.
Sở Tri Thị lên xe trước tiên, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại hỏi: "Nhị sư huynh, huynh ở vương phủ mấy ngày nay, Cửu Châu Vương vẫn không biết ư? Bằng không sao những người do hắn phái tới luôn kêu đánh đòi giết đệ, lại không hề nhắc gì đến nhị sư huynh?"
Đạm Đài Mộng nói: "Chắc chắn là không biết, nếu không ông ta cũng sẽ không phái người đuổi theo, uổng công vô ích."
Sở Tri Thị cười nói: "Ngày hôm qua đám người kia bị nhị sư huynh đánh mà không có khả năng đánh trả, tiểu tử Mục Hạc kia còn không thể hiểu nổi bỗng dưng phản bội, không biết trở về phải giải thích như thế nào."
Đạm Đài Mộng mang hành lý đặt lên xe, xoay người nói: "Tuy rằng thế tử khó có thể nắm bắt, nhưng nghe nói hắn cực kỳ hiếu thuận với Cửu Châu Vương. Ân công, ngài nói Cửu Châu Vương có bởi vì vậy mà trách tội hắn không?"
Tạ Tri Vi mím môi, lắc đầu.
Tình tiết này không tồn tại trong nguyên tác, hắn biết trả lời thế nào đây?
Trong nguyên tác, sự hiện diện của Cửu Châu Vương cực kỳ thấp, giống như Tạ Tri Vi hàng thật, đều là trợ công giúp cho nam chính thăng cấp mà thôi: nam chính cần danh phận, Cửu Châu Vương vội vàng chạy tới nhận con; nam chính cần quyền lợi, Cửu Châu Vương đem binh phù soái ấn lệnh bài tất cả mọi thứ đều đưa cho hắn; chương trước nam chính nói muốn lên ngôi, chương sau Cửu Châu Vương liền quy ẩn một cách trơn tru, sợ ở lại làm Thái Thượng Hoàng đoạt danh tiếng của nam chính.
Nhưng tất cả những điều này được thành lập dưới điều kiện, nam chính dỗ ngọt Cửu Châu Vương đến vừa lòng thỏa ý.
Nam chính trong nguyên tác, chưa bao giờ cãi lại lệnh của cha hắn, đương nhiên, cũng không có chuyện gì đáng giá cho hắn lật đổ hình tượng hiếu tử mà hắn luôn duy trì trước sau như một.
Mi tâm Sở Tri Thị hơi nhíu: "Có điều nói đi cũng phải nói lại, coi như chuyện nhị sư huynh ở vương phủ không có ai biết. Nhưng lỡ như Cửu Châu Vương hỏi tiểu tử kia vì sao phải ra tay giúp đỡ, hắn có thể đem chuyện của nhị sư huynh nói toạc ra ngoài hay không? Chúng ta phải mau chóng trở về Đạo Tông mới được."
Tạ Tri Vi bỗng nhiên mở miệng: "Không cần hắn nói, đại khái là giờ phút này Cửu Châu Vương cũng đã biết."
Sở Tri Thị không rõ nguyên do: "Vì sao? Hôm qua chúng ta có chỗ nào không ổn sao?"
Đạm Đài Mộng suy nghĩ một chút, tức khắc nhìn về phía Sở Tri Thị: "Tiền bối, hôm qua lúc chúng ta rời khỏi bờ sông, ngài hình như đã kêu một tiếng nhị sư huynh!"
"Ta kêu rồi sao? Lúc ấy trong lòng ta vừa thả lỏng nên đã không chú ý. Hình như quả thật là có......" Sở Tri Thị vỗ trán một cái, ảo não nói, "Nhị sư huynh, đệ liên lụy huynh rồi."
Tạ Tri Vi khoát khoát tay: "Không cần tự trách, giấy không thể gói được lửa."
"Tuy là nói như vậy, nhưng Cửu Châu Vương tính toán chi li. Năm đó thế tử vì ân công mà bị gãy một bàn tay, nếu biết ân công vẫn còn sống, ông ta sẽ chịu bỏ qua sao?" Đạm Đài Mộng sợ hãi nói, "Ân công may mắn thoát ra từ trong vương phủ, tuyệt đối đừng quay về nữa."
"Đúng...... Không nên quay về nữa."
Bánh xe nhấp nhô, xe ngựa chậm rãi chạy vào khu rừng đêm qua. Lúc lướt ngang qua cây phong kia, Tạ Tri Vi bất giác liếc mắt nhìn dưới tàng cây một cái.
Sau đó, ánh mắt hắn liền dừng lại.
Nắng sớm chiếu rọi, lá phong rụng sắc tím đen dày đặc trên mặt đất, từng mảng lớn nằm xen lẫn trong lá rụng màu vàng. Nhưng trên thảm lá tiêu điều này, Tạ Tri Vi lại bắt gặp một vết đỏ không tầm thường.
Đạm Đài Mộng nương theo ánh mắt hắn nhìn qua, ngạc nhiên nói: "Ân công, sao dưới tàng cây lại có một vết máu nhỏ? Thật là kỳ quái."
Ánh mắt Tạ Tri Vi hơi lóe lên: "Quả thật kỳ quái."
Sở Tri Thị cảm thấy hứng thú, cũng theo sau nhìn một chút, "Nghe nha đầu nói, đêm qua sư huynh đánh chạy một con bạch nhãn lang ở chỗ này. Đáng tiếc là rừng núi này hoang vắng, nếu không lấy nó để nướng ăn thì tốt biết bao nhiêu." Hắn nói xong còn hào sảng cười hai tiếng, Tạ Tri Vi buông màn xe, khóe môi dường như cũng theo đó mà hạ xuống theo.
Sở Tri Thị dừng lại một chút, hồ nghi nói: "Nhị sư huynh, máu này chắc không phải là của con bạch nhãn lang đó chứ? Sư huynh đánh nó bị thương nặng vậy sao?"
Tạ Tri Vi bỗng nhiên cái gì cũng nói không nên lời, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng nói: "Ta có chút mệt, ngủ một lát."
Hắn dựa vào vách cửa xe đưa lưng về phía mọi người, qua một hồi lâu tâm trạng mới xem như bình phục, hắn hít sâu một hơi, gõ mở hệ thống.
Lần này Thảo Mãng Anh Hùng vậy mà hiếm có dịp tiếp nhận ngay: "Chào buổi sáng thần tượng, thế nào thế nào, gần đây nam chính có quấy rầy anh không?"
Tạ Tri Vi rầu rĩ đáp: "Không có."
Thảo Mãng Anh Hùng sửng sốt, cái giọng nói này hình như không được đúng lắm.
Dựa theo tình huống mà lúc trước Tạ Tri Vi kể cho hắn nghe, dáng vẻ Tạ Tri Vi nhắc đến nam chính đều là lòng đầy căm phẫn, thật giống như nuốt sống một trăm con ruồi bọ, ước gì nam chính mau mau biến mất trước mặt hắn.
Cho nên nam chính không có quấy rầy, lẽ ra nên khắp chốn vui mừng mới phải chứ?
Thảo Mãng Anh Hùng cười hi hi nói: "Thần tượng, vậy...... vậy lần trước anh nói muốn bỏ trốn, bây giờ kế hoạch đến đâu rồi?"
"Ừm, chỉ còn một ngày đường nữa là đến Đạo Tông."
"Móa? Nhanh như vậy...... Mới trôi qua hai ba ngày, thuận lợi như vậy sao?"
"Nói nhảm, chuyện không nắm chắc tôi sẽ làm à?"
"Vậy thần tượng, anh bây giờ là đang trên đường chạy trốn liên lạc với tôi sao, gặp phải phiền phức gì sao?"
"Thật ra cũng không có phiền phức gì." Tạ Tri Vi im lặng một lát, hỏi hắn, "Cậu thành thật nói cho tôi biết, nam chính có thể chết không?"
"Đương nhiên là không rồi." Thảo Mãng Anh Hùng đáp rất kiên quyết.
"Vậy được, không có việc gì." Tạ Tri Vi buông lỏng trong lòng, lại muốn cúp hệ thống.
"Đợi đã! Thần tượng, tôi còn chưa nói xong nha." Thảo Mãng Anh Hùng gọi hắn lại, "Cũng không thể nói sẽ không chết. Bởi vì liên quan đến cốt truyện, nam chính được giả thiết dưới tình huống cho phép vẫn sẽ bị thương, thậm chí còn sẽ bị thương nặng...... Ừm, nói không chừng còn sẽ chết."
Tạ Tri Vi nổi giận: "Vậy vừa rồi cậu mới nói cái gì......"
Thảo Mãng Anh Hùng vội vàng đáp: "Còn có còn có, bởi vì hắn là trung tâm của hệ thống, cho nên thời điểm hắn chết, hệ thống sẽ mở ra hình thức bảo hộ, để hắn không thể chết được. Giống như thần tượng anh lúc trước vậy đó, có điều hắn có khả năng sẽ thống khổ hơn anh một chút. Chân anh đạp một cái là xong việc, nhưng hắn còn phải chống cự xuyên suốt cho đến khi chức năng trên cơ thể hoàn toàn khôi phục."
Tạ Tri Vi như có điều suy nghĩ: "Như vậy sao......"
Thảo Mãng Anh Hùng nhân cơ hội nói: "Thần tượng, có phải nam chính bị thương nên anh mới hỏi như vậy không, nếu không anh trao quyền cho tôi nhìn cốt truyện gần đây một lát đi, tôi sẽ giúp anh phân tích thấu