Có Thanh Bình Kiếm trong tay, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc Tạ Tri Vi chạy về tới kinh thành.
Nhưng hắn vừa nhảy xuống kiếm đã không biết phải làm sao. Toàn bộ vương phủ đều đang tuần tra tới tới lui lui, lúc hắn dạo lướt quanh tường viện còn nhìn thấy mấy ám vệ qua lại trên bầu trời, đúng là kín không kẽ hở.
Xem ra, lần trước xông ra khỏi vương phủ đã đánh rắn động cỏ. Cửu Châu Vương cho người truy bắt đồng thời cũng phòng ngừa Đạo Tông tới trả thù.
Thật là lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử, cho dù có quay trở lại, cũng nhất định là tới hại người sao?
Tạ Tri Vi trợn trắng mắt, hắn tránh trong bóng tối sau vách tường, một thân trường bào xanh đen hòa lẫn với bóng đêm. Cửu Châu Vương là một người thích phô trương, xây dựng vương phủ ở nơi phồn hoa nhất kinh thành, muốn tỏ ra cao quý không giống với người thường, cho nhân công khai thông đường sông, bao bọc vương phủ ở trung tâm. Lúc này phố xá vừa mới lên đèn rực rỡ, ánh sáng lấp lánh lấm ta lấm tấm, xa xa nhìn qua vô cùng náo nhiệt. Mà đèn đuốc trong vương phủ sáng trưng, phối hợp cùng với phố xá, cách bởi sóng ánh sáng mông lung trên mặt sông, tựa như tiên cảnh.
Tất cả mọi thứ đều ăn khớp với miêu tả trong sách. Lúc trước khi Tạ Tri Vi đọc đến đoạn này, còn vọng tưởng mơ ước được ở trong phủ Cửu Châu Vương, lúc này lại không hề nổi lên hứng thú đi thưởng thức nó dù chỉ một chút.
Trước hết cần nghĩ ra biện pháp đi vào mới được.
Hiện tại vương phủ đề phòng chặt chẽ, ở bên ngoài còn dày đặc như thế, chớ nói chi là chỗ của thế tử.
Tạ Tri Vi nhìn về phía trung tâm của khoảng không phía trên vương phủ, cách tầng tầng phòng xá nhìn không thấy gì cả. Lòng hắn giống như bị mèo cào —— vốn định xử lý lạnh với nam chính, vả mặt đừng tới quá nhanh như vậy chứ.
Tiểu tử kia buổi tối hôm qua phun ra hai ngụm máu, khả năng chống cự ảo giác đã yếu đi rất nhiều, sức mạnh tinh thần nhất định cũng vô cùng kém. Tối hôm qua hắn ta chật vật rời đi, nếu như Cửu Châu Vương lại tức giận gì đó, trái tim mong manh như thủy tinh của hắn ta có thể chịu đựng nổi sao?
Cho dù muốn xử lý lạnh, cũng phải chờ hắn ta khỏe một chút rồi nói sau.
Có tiếng xe ngựa vang lên càng lúc càng gần, dường như có không ít người đang đi tới.
Tạ Tri Vi ngừng thở, cẩn thận lắng nghe.
Lẫn bên trong tiếng vó ngựa lộn xộn là giọng nói ồn ào của một thiếu nữ: "Cha, hôm nay con mặc có đẹp không?"
Người bị hỏi chiều theo nói: "Nữ nhi bảo bối của ta mặc cái gì cũng đều xinh đẹp."
"Thật là tùy tiện, lúc Mục Hạc ca ca khen con đều nói ra rất nhiều lời dễ nghe."
"Phải phải phải, Mục Hạc ca ca của con là tốt nhất, chờ gặp mặt rồi sẽ để hắn khen ngợi con."
"Hừ."
Tạ Tri Vi nhận ra đây là giọng của ai, tức khắc tinh thần phấn chấn, cơ hội tới!
Rất nhanh, một hàng xe ngựa đã đi lên cầu. Thủ vệ ở trên cầu vừa thấy, quay về phía cửa hô: "Doãn vương gia giá lâm, mau mau thông báo."
Không bao lâu sau, tiếng thông báo tầng tầng lớp lớp truyền vào trong vương phủ. Có thủ vệ chạm tay vào cơ quan nào đó, đèn trên cầu chợt sáng lên. Vừa lúc đó, chiếc xe ngựa xa hoa chạy dẫn đầu bỗng vén rèm, một thiếu nữ như hoa như ngọc hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, ánh đèn chiếu vào nửa khuôn mặt lộ ra của nàng.
Nàng bĩu môi, rất không vui vẻ: "Cha cũng thừa nhận Mục Hạc ca ca tốt hơn mình, vậy sao cha không học hỏi hắn."
"Được, cha nhất định sẽ lãnh giáo hắn, con đừng tức giận."
Người trả lời đúng là cha ruột của Doãn Vô Song, một trong những nhạc phụ của Mục Hạc trong nguyên tác —— Doãn Thương Sơn, một vị vương gia khác họ quyền cao chức trọng vào bậc nhất ở trong triều.
Ông ta ngay từ đầu đã có giao tình thâm hậu với Cửu Châu Vương, hai phủ thường xuyên lui tới, người này cũng là một trong những trợ lực hàng đầu giúp cho Mục Hạc trong nguyên tác có thể lấy được thiên hạ.
Tạ Tri Vi âm thầm lắc đầu, dù gì cũng được thiết lập tính cách là văn thao võ lược, tại sao lại dạy ra một đứa con gái vô cớ gây rối như vậy.
Em gái này nếu không phải là khuê nữ của Doãn Thương Sơn, có lẽ sẽ bị người ghét bỏ đến chết. Cũng nhờ cha ruột nàng chiều chuộng đủ kiểu, nếu tính cách của nam chính vẫn y như trong nguyên tác không có chạy lệch, đoán chừng sớm đã san phẳng tính tình của nàng.
Xem ra về sau sẽ không có ai hàng phục được em gái này, nàng có thể tùy hứng cả đời.
Trong xe ngựa, Doãn Thương Sơn không ngừng dỗ dành: "Sao còn không vui vẻ? Nhiều ngày không đến, con định cứ để như vậy mà gặp Mục Hạc ca ca sao?"
Doãn Vô Song quay mặt sang nơi khác, sắc mặt càng kém: "Mục Hạc ca ca sẽ không ghét bỏ con!"
Hai cánh cửa lớn của vương phủ chậm rãi mở ra, xe ngựa lại bị một đám thị vệ ngăn lại: "Doãn vương gia, có nhiều mạo phạm, xin cho thuộc hạ kiểm tra sơ qua."
Doãn Vô Song vốn đang nổi nóng, nghe thấy những lời này, tức khắc vén rèm răn dạy: "Thường ngày đều là trực tiếp đi vào, các ngươi sao lại thế này ".
Thị vệ khom người nói: "Xin quận chúa thứ tội, vương gia nhà ta đã đích thân dặn dò, bất kể là ai, đều cần phải điều tra xác minh sau đó mới có thể vào trong phủ."
Doãn Vô Song trừng mắt, lớn tiếng nói: "Trước nay chưa từng có ai dám cản xe của bổn quận chúa, quay đầu, chúng ta về phủ là được!"
"Vô Song, không được tùy hứng." Doãn