"Sao cơ? Con bé về rồi hả?" Bà Thanh Hân vừa được tin cháu trai được một cô gái đưa về vội chạy ra, nhưng lại chẳng thấy ai cả.
Tiểu Loan dắt Cố Minh Triết vào trong nhà.
Thằng bé vừa nhìn thấy bà nội đã ôm chầm lấy.
"Ngoan lắm...!Cháu yêu của bà.
Cô đâu?"
Cậu bé mặt buồn thiu: "Cô nhận được điện thoại về gấp rồi.
Cháu còn chưa được biết tên cô nữa."
Cố Minh Triết buồn bã trong lòng, nhưng cậu chợt nhớ ra.
Ban nãy ở Hoa Thành, nhóc đã nhìn thấy chú của mình.
Lúc đó cậu ở ngoài cửa, thấy chú Lục Nghiêm ôm cô, vậy có nghĩa là chú ấy sẽ biết tên của cô nhỉ.
Cố Minh Triết vừa nghĩ vừa nhăn mày nhăn mặt.
Cậu bé biết rằng Đường Tố Nhiên rất ghét Lục Nghiêm, nếu như cậu hỏi chú mình để lấy thông tin của cô, sợ rằng cô sẽ ghét mình luôn.
Vậy tốt nhất là không hỏi nữa.
Bà Thanh Hân không biết Cố Minh Triết đang nghĩ nhiều như vậy.
Bà thấy cháu về an toàn thì đã thở phào, dẫu vẫn còn nỗi lòng canh cánh về cô gái kia.
Bà xoa đầu thằng bé: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Cháu đừng buồn, cô gì đó gặp cháu ở bến xe thì chắc nhà cũng ở đâu đây thôi.
Để bà bảo bố cháu tìm giúp cháu nhé."
"Dạ!" Đến lúc này Cố Minh Triết mới nở nụ cười sáng chói.
"Minh Triết!" Bỗng có tiếng quát vang.
Như bản năng, Cố Minh Triết vừa nghe đã co rúm lại trốn sau lưng bà Thanh Hân.
Phạm Tú Vân từ trong phòng đi xuống, nắm lấy tay thằng bé:
"Con đi đâu vậy hả? Con có biết là mẹ lo cho con thế nào không? Con nói dối mẹ muốn mua diều chơi, sau đấy lại lẩn đi lúc mẹ đang chọn diều.
Giờ thì hay rồi, cả nhà lo cho con.
Suýt chút nữa thì bị bắt cóc rồi.
Khi nào con mới ngoan ngoãn được hả Minh Triết."
Cậu bé bị nắm tay đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch: "Con...con không có!"
"Con lại còn chối cãi! Cố Minh Triết, nhà họ Cố là quân nhân, không cần một đứa cháu chỉ biết nói láo! Làm sai thì phải nhận, con biết mẹ có thể chết đi nghe tin con mất tích không ạ?"
"Thôi được rồi!" Bà Thanh Hân không nhịn được nữa vội lên tiếng: "Cô làm mẹ mà để lạc nó, con vừa về đã trách mắng.
Cô có phải là mẹ nó không vậy? Minh Triết hiếu động nhưng không phải đứa trẻ nói dối.
Con cháu nhà chúng tôi, chúng tôi cần, cô không phải chia rẽ."
Phạm Tú Vân giấu cơn giận trong mắt xuống.
"Bà già này, đợi bà nội đến Hàng Châu xem bà ta có thể dạy dỗ mình được không?" Cô ta oán thầm, rằng chính bà Thanh Hân đã khiến cho Cố Minh Triết không coi mình ra gì.
Bà Thanh Hân quay lưng về phía Phạm Tú Vân, nên tất nhiên không thấy được ánh mắt thâm độc ấy.
Bà cúi xuống đẩy Cố Minh Triết: "Được rồi, vào đây đi.
Lát nữa cháu chịu tội với ông nội, nhớ thành thật vào."
Phạm Tú Vân tỏ vẻ bình thường gọi với theo: "Dây giày thằng bé tuột rồi." Cô ta cúi xuống buộc dây giày cho cậu nhóc, nhưng lại chờ lúc bà Thanh Hân không để ý, cho cậu một cái nhìn cảnh cáo: "Ông nội không thích một đứa trẻ nói dối đâu con.
Nếu con hư, mai mẹ sẽ mang con về nhà ông ngoại, để ông ngoại đánh cho con một trận đấy nhé."
***
Không hiểu sao, Đường Tố Nhiên bỗng nhiên lạnh người.
Một ngày quá nhiều