Trần Ngọc Mai là bạn thân của Đường Tố Nhiên.
Sáu năm trước, khi cô bị buộc tội, đây là người bạn duy nhất tin tưởng và đi khắp nơi xin kháng án cho cô.
Vì vậy, hai người gặp nhau, bao nhiêu chuyện cần nói.
"Mẹ cậu cứ nửa tỉnh nửa mê như vậy hả?" Trần Ngọc Mai nhìn bà Thùy Dung với ánh mắt cảm thương.
"Lúc mình ra nước ngoài dì vẫn còn khỏe mạnh lắm."
"Lúc mình ra ngoài cũng chỉ được nghe mẹ ngã cầu thang bất tỉnh.
Từ đó giờ các cô chú ở Mộng góp tiền lại gửi chữa trị hàng tháng, còn thêm trợ cấp của chính phủ nữa.
Sáu năm trời không được phụng dưỡng bà, giờ cũng chỉ biết bất lực chờ bà tỉnh lại mà thôi."
"Lục Nghiêm..." Trần Ngọc Mai ngập ngừng.
"Cậu gặp Lục Nghiêm rồi hả?"
"Mình gặp rồi.
Anh ấy già đi nhiều lắm."
"Cậu có còn yêu anh ấy không? Nếu vẫn còn, mình có thể giúp cậu."
Thấy bạn thân nói vậy, Đường Tố Nhiên cũng chỉ cười không nói.
Giữa hai người có thâm thù đại hận, cô còn chẳng giúp được mình, huống hồ gì Trần Ngọc Mai.
"Xin hỏi, có phải cô Đường Tố Nhiên không?"
Giọng nói trầm ấm của một người cắt ngang cuộc nói chuyện buồn tẻ.
Đường Tố Nhiên vừa tiếp lời, vừa âm thầm đánh giá người trước mặt.
Anh là bác sĩ của mẹ cô, nhưng từ khi ra tù cô mới vào viện lần đầu.
Làm sao anh ta có thể biết được tên của cô?
Người đàn ông đưa tay ra: "Tôi là Phó Thịnh Nam, phó khoa Tâm thần.
Sáu năm trước tôi từng có duyên gặp cô Tố Nhiên."
Sáu năm trước.
Đường Tố Nhiên híp mắt, rồi ngờ ngợ nhận ra: "Anh là giám định viên?"
"Đúng vậy, sáu năm trước tôi từng là giám định viên của Sở cảnh sát.
Sau đó mới chuyển về bệnh viên Y khoa Tâm thần Hàng Châu."
Đường Tố Nhiên hơi cảm khái.
Chỉ trong một ngày cô đã gặp bao nhiêu người quen, Trái đất tròn, nhưng không ngờ lại tròn như vậy.
"Cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc.
Tình hình của mẹ tôi như thế nào?"
"Bác gái có dấu hiệu tỉnh lại, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Tuy nhiên, tôi lo lắng cho Đường hơn."
"Lo lắng cho tôi?"
"Cô đã nhớ ra mọi chuyện chưa?"
Đường Tố Nhiên hơi khựng lại.
Câu hỏi này là nút thắt trong lòng cô.
Sáu năm trước, cô nói rằng mình không nhớ bất cứ điều gì trong đêm Trường An bị chết.
Tất nhiên không có ai tin tưởng cả, kể cả tòa án.
Người ta nói cô có ý dùng cách này để chạy tội.
Sau đó Phó Thịnh Nam được mời đến, trở thành giám định viên của cô.
Anh kết luận coi bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tòa án kết tội.
Chứng cứ đủ cả rồi.
"Nếu như nói đến sáu năm trước..." Đường Tố Nhiên nói nhỏ: "Chắc anh là người duy nhất tin tôi."
Phó Thịnh Nam cho Trần Ngọc Mai một cái gật đầu.
Cô ấy biết ý tránh ra ngoài.
Khi trong phòng chỉ còn hai người, anh mới chậm rãi lên tiếng.
"Năm ấy tôi vẫn canh cánh vụ án của cô, rồi không làm giám định viên nữa."
"...!Anh?" Đường Tố Nhiên không biết nói gì cho phải.
"Thực ra sáu năm nay tôi vẫn nghiên cứu một liệu pháp thôi miên dành để khôi phục kí ức bị mất.
Biết rằng điều này mạo muội, nhưng muốn hỏi cô có muốn điều trị không?"
"Tất nhiên là muốn!" Tim Đường Tố Nhiên đập mạnh, khiến cô quên cả phép lịch sự thông thường.
"Muốn thôi miên cần chuẩn bị tinh thần thật tốt, nếu không sẽ nguy hiểm đến hệ thần kinh.
Tôi sẽ gửi mail cho cô một số vấn đề cần lưu ý, ba ngày sau trở lại bệnh viện gặp tôi."
Ba ngày sau, Đường Tố Nhiên âm thầm nắm chặt tay.
Ba ngày sau cô sẽ nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra thật ư?
Dẫu cho có nhớ ra mình đã hại chết Trường An thế nào, cô cũng muốn nhớ lại.
Nhớ lại để ăn năn cho tội ác của mình.
Đường Tố Nhiên không trở