Trần Cảnh không nán lại Cao gia quá lâu, anh phải đưa Hạ Ly về nhà ngay vì cô không được ổn cho lắm.
Cô cứ không nói không rằng nếu có thể không rời khỏi anh thì nhất định cô chỉ chui rúc trong lòng anh không chịu ngẩn đầu lên.
Trần Cảnh nhìn thấy thế thì đau lòng không thôi, anh dịu dàng dỗ dành cô rất lâu nhưng lần này lại không hề có tác dụng.
Đưa cô về nhà, Hạ Ly liền đi vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng không chịu ăn uống gì.
Trần Cảnh thở dài tự mình vào bếp nấu chút đồ lót dạ, rồi mang đến phòng cho cô.
"Hạ Ly ăn chút cháo đi em."
Đặt khay cháo qua một bên, anh cúi người nhẹ nhàng nói nhỏ.
Mà Hạ Ly vẫn không nhúc nhích cả người đều quấn chăn kín mít, Trần Cảnh có chút bất đắc dĩ thật sự hết cách với cô.
Anh không nỡ nặng lời nên chỉ ngồi xuống giường vén chăn lên đem cô gái vì nóng nực mà đỏ bừng hai má ra khỏi chăn.
Đem cô kéo vào lòng, anh đưa tay múc một muỗng cháo đưa đến miệng cô.
"Nào, há miệng."
Hạ Ly lần này ngược lại rất ngoan ngoãn há miệng ăn từng muỗng, sau khi bị anh cưỡng chế uống thêm nửa cốc sữa bò cô mới được thả ra.
Trần Cảnh đi dọn dẹp bát đũa xong lúc quay lại thì cô đã không trùm chăn nữa nhưng vẫn cứ yên yên tĩnh tĩnh nằm trên giường.
Anh đi đến đặt tay áp lên má cô khẽ xoa xoa, may mà lần này cô không có bị thương.
"Em ngủ đi anh ở ngay bên ngoài, có gì cứ kêu một tiếng anh sẽ vào ngay."
Cô vẫn không nói gì, anh thở dài cũng rất tự trách định đứng dậy rời đi ai dè lúc này mới phát hiện gốc áo đã bị ai đó nắm lấy.
"Đừng đi!"
Giọng nói cô rất nhỏ âm mũi lại nặng nghe sao cũng thấy rất giống đang làm nũng, Trần Cảnh nhìn cô một lúc lâu cuối cùng vẫn không nỡ từ chối cô.
"Ừm anh không đi."
Nói rồi, anh cởi dép leo lên giường vươn tay ôm cô vào lòng để cô gối đầu lên tay anh một tay anh luồn đến sau lưng cô khẽ vỗ về.
Hạ Ly được thế lấn người sang cọ cọ mặt vào ngực anh cánh tay nhỏ gầy ôm lấy eo anh không buông, hai người cứ thế im lặng rất lâu rất lâu.
"Trần Cảnh."
Bỗng Hạ Ly gọi một tiếng, thật ra tên anh cũng không hay đến vậy nhưng mỗi lần nghe cô gọi tên anh, chính Trần Cảnh lại nhịn không được muốn nghe thêm mấy lần.
"Anh ở đây."
Hạ Ly khẽ ngẩn đầu cho dù cô không nhìn thấy, nhưng cũng rất chuẩn sát mà tìm đúng môi anh nhẹ nhàng hôn lên.
"Chuyện hôm nay, khiến em nhớ lại trận hoả hoạn ở Tây Ảnh."
Trần Cảnh còn đang lân lân vì được cô hôn, thì cả cơ thể nhịn không được cứng đờ ánh mắt cũng dần tối đi.
Nhưng Hạ Ly vẫn không hay biết gì, cô cứ chậm rãi nói ra lời trong lòng.
Như thể nếu ngừng lại một giây, cô sẽ không còn dũng khí để nói ra nữa.
"Anh biết không, lúc ấy em tưởng mình sẽ táng thân trong lửa em thật sự không cam lòng."
Cô đem nổi niềm không cam chịu nói ra, song lại cảm khái nói:
"Nghe nói bị lửa thiêu chết sẽ hồn phi phách tán em còn muốn kiếp sau được đầu thai làm người một lần nữa, có lẽ lúc ấy em sẽ thấy được ánh sáng."
Cơ thể Trần Cảnh khẽ run lên anh xiết chặt tay ôm lấy cô như muốn khảm cô vào người mình, Hạ Ly cũng không phản kháng cô đưa tay vuốt ve gương mặt anh muốn khắc hoạ từng đường nét vào trong trí nhớ.
"Dù không cam lòng nhưng em vẫn phải bỏ cuộc.
Nhưng không ngờ lúc ấy em lại gặp được anh."
Trần Cảnh nhìn đôi mắt vô hồn tràn ngập nước mắt của cô, trái tim như bị ai bóp chặt không thể thở nổi.
Anh nhớ lại dáng vẻ cô lúc đó, quả thật từ trước đến nay anh vẫn không lý giải được khoảnh khắc cô buông thõng hai tay ngồi bệt trên bậc thang ấy nó có bao nhiêu tuyệt vọng.
"Hạ Ly...!Em có muốn được nhìn thấy ánh sáng một lần nữa không?"
Nếu cô muốn, anh nhất định dùng hết khả năng của mình đi tìm bác sĩ giỏi nhất cho cô.
Nhưng Hạ Ly nghe thế chỉ khẽ mỉm cười, cô lắc đầu.
"Đã từng, nhưng bây giờ em không muốn nữa rồi."
Mắt cô đã bỏ lỡ cơ