Lại một đêm không yên ổn trôi qua Hạ Ly mệt mỏi thức giấc, cho dù Trần Cảnh cho cô uống thuốc an thần nhưng cô vẫn không có cách nào ngủ ngon hơn.
Từng cơn ác mộng bủa vây cô, có cảnh tượng cảnh sát bắt Trần Cảnh đi, lại có cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau ở Tây Ảnh.
Lúc ấy cô cứ nghĩ bản thân chịu tủi hờn nửa đời người cuối cùng ông trời chịu thương xót mang anh đến bên cạnh cô.
Giờ suy nghĩ lại cô chỉ biết cười khổ, ý trời cái gì chứ tất cả là do một tay anh sắp đặt mà thôi.
"Em dậy rồi sao?"
Trần Cảnh đi đến ngồi xổm trước mặt cô, nhìn nét tiều tụy xanh xao của cô lòng anh đau như cắt.
"Đi rửa mặt rồi ra ăn sáng em nhé?"
Hạ Ly cụp mắt gật đầu không nói không rằng, cô lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trần Cảnh cũng không tức giận vì cô làm lơ mình, anh cũng đứng lên đi theo sau lưng cô.
Rất nhanh Hạ Ly đã rửa mặt thay ra một bộ đồ mới sạch sẽ lẵng lặng ngồi ở bàn ăn, từng thìa một ăn hết cháo trong bát.
Trần Cảnh thấy cô ăn hết cháo trong bát thì không khỏi vui mừng anh rót một cốc nước ấm đưa qua cho cô.
"Ly Ly nước..."
Nhưng chưa đợi anh nói xong thì sắc mặt Hạ Ly thoáng trắng bệch cô che miệng đứng bật dậy lao vào phòng tắm.
"Ly Ly!"
Trần Cảnh hoảng hốt chạy theo đỡ lấy cô, Hạ Ly cúi người không ngừng nôn hết cháo vừa ăn khi nảy ra.
"Oẹ..."
Trần Cảnh cau chặt mày vỗ vỗ lưng giúp cô nhuận khí, Hạ Ly nôn xong liền mềm oặt ngã vào lòng anh.
"Em đừng làm anh sợ được không?"
Trần Cảnh lo lắng ôm cô đi ra sofa, anh đưa tay xoa xoa má cô giọng nói nghẹn lại mang theo một tia cầu khẩn.
Hạ Ly vẫn không nói gì, cô mím chặt môi cả người khó chịu đến mức đều toát mồ hôi lạnh.
Cô vòng tay ôm lấy eo anh tham lam mà ngửi mùi hương thân thuộc trên người anh.
"A Cảnh, em mệt quá."
"Không sao mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Anh hôn lên trán cô ánh mắt lại kiên định hơn.
"Em nằm ở đây nghỉ ngơi một lát đi, anh đi pha nước ấm cho em."
Hạ Ly gật đầu trực tiếp nằm ở sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Đinh đông...!
Chuông cửa vang lên Trần Cảnh lúc này mới nhớ đến Trương Phàm sẽ đến lúc 9 giờ.
Anh nhìn Hạ Ly khép mắt nằm ở kia thì nhẹ chân đi ra mở cửa.
"Bác sĩ Trần."
Trương Phàm ăn mặc chỉnh tề gật đầu chào với Trần Cảnh.
"Cậu chuyển hành lý xuống trước giúp tôi đi."
Anh mở cửa đem mấy cái vali đưa cho Trương Phàm, rồi xoay quanh đi vào trong phòng lấy áo khoác của Hạ Ly ra.
"Ly Ly."
Hạ Ly không có ngủ nghe anh gọi liền mở mắt chậm rãi ngồi dậy.
Trần Cảnh đỡ vai cô đem áo khoác mặc lên người giúp cô.
"Anh làm gì vậy?"
Trần Cảnh cài nút áo lại cho cô hẳn hoi, anh đưa tay xoa nhẹ tóc cô.
"Ly Ly thời gian này trong nước khá loạn, em đi cùng Trương Phàm sang nước Z một thời gian được không?"
"Vậy còn anh thì sao?"
Bàn tay để trên đầu gối của cô khẽ xiết chặt, anh bảo cô đi cùng trợ lý Trương mà không phải là đi cùng anh, anh muốn bỏ rơi cô ư!
Trần Cảnh nhìn thấy cô tủi thân cúi đầu trái tim đều nhũn ra, anh dang hai tay ôm trọn lấy cơ thể gầy yếu của cô.
"Anh còn bận chút việc, chờ làm xong anh liền đi tìm em."
Người không nỡ để cô rời xa mình nhất chính là anh, nhưng anh không còn cách nào khác.
Trong nước hiện tại quá loạn "cuộc chiến" giữa anh và cảnh sát còn là một dấu chấm hỏi.
Tình trạng sức khỏe của cô lại càng bết bát hơn, anh không thể đưa cô đi bệnh viện trong nước vì như thế sẽ khiến cảnh sát nghi ngờ nên chỉ còn cách đưa cô ra nước ngoài dưỡng bệnh.
Hạ Ly nghe anh nói thế thì càng khó chịu hơn, mũi cô cay xè vùng vẫy khỏi cái ôm của anh.
"Anh muốn vứt bỏ em thật sao?"
Nghe cô nghẹn ngào Trần Cảnh càng đau lòng hơn, anh nới lỏng vòng tay không dám vọng động sợ làm cô đau.
"Anh không có ý đó! Ở nước ngoài sẽ có bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp giúp em chữa bệnh.
Ly Ly ngoan, chữa khỏi bệnh trước có được không?"
Hạ Ly thôi vùng vẫy nhưng nước mắt đã sớm rơi xuống, cô đưa tay ôm chặt lấy anh không buông.
"Anh hứa sẽ đi tìm em đấy nhé!"
"Anh hứa."
Hạ Ly nhắm mắt lại vùi mặt vào hõm vai anh khóc không thành tiếng.
Cô biết bản thân mình có bệnh nhưng