Trong nhà xưởng hoang phế chất đầy những thùng rỗng mùi hương ẩm mốc lâu ngày quẩn quanh khắp nơi khiến người khác ngửi vào có chút gay mũi.
Trần Cảnh hai tay đút vào túi quần hờ hững nhìn Trần Lập đang vội vàng đi tới.
"Tiểu Cảnh, con nói cho ba biết cô gái kia là con giết phải không?"
Vừa đến Trần Lập đã sốt ruột truy hỏi Trần Cảnh, vụ việc quá khó để chấp nhận ông muốn nghe chính miệng anh nói ra.
Nhìn nét lo lắng trong đáy mắt ông Trần Cảnh chỉ cười lạnh cũng không thèm che giấu bộ mặt thật của bản thân, âm ngoan đáp:
"Là tôi giết thì sao nào?"
Từ Khiêm bên này lặng lẽ núp ở một góc khuất vừa vặn nghe được Trần Cảnh nói, anh ta thất kinh che miệng mình lại không dám gây ra tiếng động rồi nhẹ tay nhẹ chân lấy di động ra bắt đầu ghi âm.
Hạ Ly quá yêu Trần Cảnh nên lúc nào cũng cảm thấy người đàn ông này rất tốt đẹp, anh ta không tin bản thân đem chứng cứ này về thì Hạ Ly còn không sợ hãi mà tránh xa Trần Cảnh ra.
Mà Trần Lập đứng có chút không vững lùi về sau hai bước, đầu ông cũng bắt đầu lên cơn đau liên hồi.
Ông khổ sở nhìn đứa con trai này của mình.
"Con sắp kết hôn rồi, làm sao con có thể làm chuyện trái pháp luật như vậy chứ? Nếu cảnh sát tìm được chứng cứ chứng minh con là thủ phạm thì con phải làm sao?"
Trần Cảnh lạnh lùng nhìn ông cũng chẳng thèm ngó ngàng đến sự lo lắng của ông, anh bước lên hai bước nhìn thẳng vào mắt ông nét điên cuồng đang cuộn trào khuấy động ở đáy mắt.
"Dù sao cô ta cũng không phải người đầu tiên bị tôi giết, tôi quan tâm làm gì đến lũ cảnh sát kia."
"Con!"
Trần Lập trừng mắt nhìn anh thân thể đã run lên từng đợt, qua biểu cảm và ánh mắt của Trần Cảnh ông dám khẳng định một điều tồi tệ nhất, con trai của ông chính là sát nhân giết người hàng loạt.
"Hahaha..."
Trần Cảnh biết ông hiểu được ý tứ của mình thì không khỏi bật cười ha hả.
"Chuyên gia tâm lý học tài ba, ông đoán xem người đầu tiên tôi giết là ai nào?"
Không đợi Trần Lập trả lời mình, anh cực kỳ vui vẻ tự giải đáp câu hỏi.
"Là Tạ Nhàn."
Trần Lập không dám tin vào tai mình, Trần Cảnh vừa nói người đầu tiên anh giết là Tạ Nhàn! Là chính mẹ ruột của anh!
Huyết áp Trần Lập tăng cao đầu ông ong ong đau như búa bổ, ông đưa tay ôm đầu trước mặt cũng chỉ là một màu tối đen.
"Con gạt ba đúng không?"
Trần Cảnh nhìn ông chật vật đau đớn chỉ cười khẩy, giọng nói anh đã âm u đến rét lạnh.
"Bà ta đánh tôi, mắng tôi, thậm chí ân ái với Hứa Vỹ cũng không cần tránh mặt tôi.
Ông nói thử xem một người đàn bà không có trách nhiệm, không có đạo đức, không biết xấu hổ như thế tại sao tôi không thể giết bà ta cho được."
Trần Lập cố nén cơn đau đầu bi thương nhìn Trần Cảnh.
"Nhưng bà ấy là mẹ con, cho dù bà ấy gây ra tội lỗi thì hãy để pháp luật trừng phạt bà ấy.
Tại sao con lại dùng một cách thức tội lỗi khác để giải quyết mọi chuyện?"
Trần Cảnh nheo mắt thẳng tay xách cổ áo ông lên, phẫn nộ mà quát lớn.
"Vì tôi hận bà ta, chỉ có giết chết bà ta tôi mới cảm thấy thoải mái."
Trần Lập không né tránh cũng không giãy dụa, hai mắt ông ươn ướt đau thương nhìn anh.
"Nhưng như thế cuộc đời con cũng đã bị hủy hoại, tiểu Cảnh con đã không còn đường để quay về.
Nghe lời ba hãy tự thú đi, tội lỗi mà con gây ra đã quá nhiều rồi."
"Quay đầu? Tự thú? Ông đang nói chuyện cười sao? Nếu như thế, để tôi giết luôn ông rồi tự thú một thể."
Trần Cảnh nhếch môi cười nét điên cuồng tràn ra từ đáy mắt khiến cả gương mặt anh đều vặn vẹo đến dữ tợn.
Bất thình lình anh lấy ra một con dao trong túi giơ lên muốn đâm thẳng vào ngực trái của Trần Lập.
Lạch cạch.
Từ Khiêm chứng kiến tất thảy đã bị một màn này doạ cho sợ khiếp vía điện thoại nắm không chắc liền rơi xuống đất.
Trần Cảnh nghe được tiếng động bàn tay đang cầm dao giơ lên khẽ khựng lại, anh cau mày ném Trần Lập qua một bên đi về phía bên này.
Từ Khiêm hoảng sợ không thèm nhặt điện thoại liền xoay người chạy ra ngoài, nhưng anh ta đã chậm một bước.
Trần Cảnh