Lần này khác với năm năm trước Hạ Ly không lựa chọn xoay người rời đi mà cực kỳ tự tin đi đến ôm lấy cánh tay Trần Cảnh.
Cười rạng rỡ nói với Trình Diệp.
"Ngại quá, anh ấy phải về nhà nấu cơm rồi.
Không có thời gian đi cafe với chị đâu."
Trình Diệp hơi ngưng mi nhìn Hạ Ly, cô ta biết cô gái này 3 năm đại học Trần Cảnh không ít lần đưa cô gái này đến trường chơi.
"Là em à, chị còn tưởng ai cơ.
Nếu không chúng ta cùng đi ăn một bữa luôn đi, dù sao cũng không cần phải nấu."
Hạ Ly cười càng tươi hơn, nhưng tay đặt bên eo Trần Cảnh lại đang ra sức mà véo.
Trần Cảnh cắn răng nhịn đau, biết cô tức giận chỉ đành đứng yên chịu đòn.
"Em và anh tiểu Cảnh không thích ăn bên ngoài, tụi em thích có không gian riêng tư hơn."
Cô nhấn mạnh bốn từ "không gian riêng tư", nụ cười trên môi Trình Diệp không còn duy trì được nữa.
"Vậy à."
"Đúng ạ, chị không biết đâu anh ấy thích nhất là nấu ăn cho em đấy."
Nói rồi cô quay sang tươi cười hỏi Trần Cảnh.
"Em nói đúng không? Anh tiểu Cảnh!"
Trần Cảnh giật giật khoé môi lén đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang làm loạn của cô.
"Em nói gì cũng đúng cả."
Hạ Ly hài lòng thu tay về.
Cô cười ngọt ngào, một tiếng chị hai tiếng cũng chị khiến cho Trình Diệp trong lòng tức mà không có chỗ phát tiết.
Trình Diệp nhìn đến hành động ôm tay thân mật của hai người dường như đã hiểu rõ, cô ta không dám tin nhìn chằm chằm hai người.
Lúc Trần Cảnh đưa Hạ Ly về trường học mọi người chỉ đùa vui là anh cưng chiều em gái anh đều không có ý phản bác, nhưng giờ nhìn lại không anh không muốn phản bác mà là không để tâm lời bọn họ vào trong mắt.
Trình Diệp có chút không chấp nhận được, cô ta vậy mà thua một con nhóc mới lớn.
Nhưng còn không kịp để cô ta phản ứng lại Hạ Ly đã lên tiếng trước.
"Vậy nha, chị thèm cafe thì có thể tự mình đi uống, tụi em về trước.
Tạm biệt chị."
Hạ Ly mặc kệ sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Trình Diệp, cô kéo tay Trần Cảnh đi ra ngoài, đến khi đi tới chỗ đỗ xe Hạ Ly liền thu hồi nụ cười tay cũng hất luôn tay anh ra.
"Anh không làm gì hết mà."
Trần Cảnh không nhịn được lên tiếng biện minh cho bản thân một chút.
Hạ Ly không thèm để ý đến anh, cô mở cửa xe ngồi vào trong.
Trần Cảnh xoa xoa mi tâm nhẹ giọng thỏa hiệp với cô.
"Là anh sai, em đừng giận."
Hạ Ly vẫn im lặng không nói gì khoanh hai tay trước ngực mắt nhìn thẳng, Trần Cảnh thở dài thay cô cài dây an toàn rồi lái xe đưa cô về nhà.
Về đến nhà Hạ Ly lại đi đến sofa ngồi xuống tiếp tục khoanh hai tay trước ngực, mặt mày cau có hừ lạnh một tiếng với Trần Cảnh đi theo sau.
Anh đi đến ôm cô vào lòng dịu dàng dỗ dành cô.
"Anh và cô ấy không có quan hệ gì cả, em đừng giận được không? Tiểu giấm chua."
Anh đưa tay véo má cô một cái, nhìn cô hậm hực không vui vì những chuyện không đáng này anh không đành lòng.
Hạ Ly đẩy tay anh ra xa, tức giận nói:
"Đã bao năm rồi, là do anh từ chối không rõ ràng hay là chị ấy cố ý chứ?"
Từ năm năm trước Trình Diệp đã theo đuổi anh và bắt đầu những năm đó cô và anh đã gần như xác nhận quan hệ, vậy rốt cuộc tại sao tới bây giờ Trình Diệp vẫn còn dây dưa?
Cũng chẳng trách Hạ Ly suy nghĩ nhiều.
Trần Cảnh chợt ngẩn ra, là do anh thất trách không vạch rõ ranh giới với Trình Diệp nên mới có những chuyện như hôm nay, khiến cho cô phải tức giận.
"Anh xin lỗi, từ nay anh sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với Trình Diệp nữa.
Em đừng giận anh được không?"
Hạ Ly liếc mắt nhìn anh, tuy tức giận nhưng vẫn còn rất hiểu chuyện.
"Vậy công việc của anh thì sao?"
Trần Cảnh cười cười, thấy cô không hậm hực nữa liền hôn lên má cô một cái.
"Không vấn đề gì, còn một ít hạng mục hợp tác với Trình Diệp anh sẽ để cho người khác phụ trách."
Nói rồi anh lại nhịn không được hôn lên môi cô, cả tháng không gặp anh nhớ cô muốn phát điên.
"Em còn chưa tính sổ với anh xong mà?"
Hạ Ly bị anh hôn đến phiền, cô né mặt qua một bên lại