Trần Cảnh bị đuổi ra ngoài cũng không ngủ nữa mà đi vào bếp nấu bữa sáng cho cô, sau đó bắt đầu công cuộc năn nỉ cô tha thứ cho sự thất hứa của mình.
Hạ Ly sớm đã đói cũng chẳng quản cô có giận anh nữa hay không liền trực tiếp lao vào ăn.
"Ly Ly, hôm nay đi với anh đến một nơi được không?"
"Đi đâu?"
Trần Cảnh cười cười đưa tay vuốt tóc cô.
"Đi thăm một người rất quan trọng với anh."
Tay Hạ Ly hơi ngừng, nhìn anh một cái rồi gật đầu.
"Vâng."
Anh rất ít khi dùng từ quan trọng để nhắc đến người khác, nếu thế chắc chắn người này anh rất để tâm, Hạ Ly tuy dỗi nhưng vẫn còn hiểu lý lẽ.
Cô ăn xong bữa sáng rồi sửa soạn một chút đi với anh, nhưng khi đứng trước một cửa phòng cô lập tức quýnh quáng lây cánh tay anh.
"Anh...!chúng ta là đi gặp...?"
Trần Cảnh thấy cô như thế thì buồn cười đưa tay vỗ lưng trấn an cô.
"Là bà ngoại của anh."
Đúng vậy, họ đang ở trong viện dưỡng lão.
Nhìn bà cụ mái tóc hoa râm đang đan len bên trong Hạ Ly gấp đến nổi đứng không yên.
"Em còn chưa mua quà biếu bà, làm sao đây? Em ăn mặc thế này có ổn không? Trời ơi, sao anh không nói với em là đi gặp bà ngoại anh cơ chứ?"
"Đừng gấp, em ăn mặc rất ổn, bà cũng không cần quà.
Bà chỉ cần cháu dâu thôi."
Hạ Ly đưa tay đánh anh một cái.
"Anh còn có ý đùa giỡn được sao?"
"Tiểu Cảnh đó hả con?"
Còn không đợi hai người to nhỏ với nhau, bà cụ bên trong đã phát hiện ra hai người.
Trần Cảnh nắm lấy tay cô, không do dự cất bước vào trong.
"Là con ạ, bà ngoại xem con đưa ai đến ra mắt bà nè."
Bà cụ tuổi lớn thị lực có chút kém nên nheo mắt nhìn hai người, cho đến khi Trần Cảnh và Hạ Ly đứng trước mặt bà cụ bà liền hiền hậu mỉm cười, ánh mắt sáng toả mọi chuyện.
"À thì ra là một cô bé xinh đẹp."
Hạ Ly ngượng ngùng lễ phép gọi bà một tiếng.
"Thưa bà ngoại, con mới đến ạ."
Trần Cảnh lên tiếng nói:
"Cô bé xinh đẹp này là cháu dâu của bà đấy ạ."
Bà cụ vờ kinh ngạc tiếp tục nhìn Hạ Ly chằm chằm, sau đó vỗ đùi bật cười.
"Cháu dâu của bà xinh vậy sao? Tiểu Cảnh, sao con không đưa con bé đến đây sớm hơn chứ?"
Hạ Ly hai má đỏ bừng thẹn thùng nắm lấy cánh tay Trần Cảnh không dám ngẩng đầu lên, bà cụ thấy thế thì cười lớn hơn.
"Ây gu, bé con thẹn thùng rồi."
Trong căn phòng thoáng chốc tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ, Hạ Ly cũng không ngờ bà ngoại của anh sẽ dễ gần gũi đến thế.
Giữa chừng Trần Cảnh nghe điện thoại rồi rời đi một lúc, bà cụ buông khăn quàng đang đan dở trên tay xuống hiền hòa nói với Hạ Ly.
"A Ly, bà có một câu chuyện muốn kể cho con nghe.
Con có đồng ý không?"
Hạ Ly bất giác ngồi thẳng lưng nghiêm túc gật đầu.
"Dạ con nghe ạ."
Bà cụ cười trên nét mặt lại thoáng lên chút bi thương chậm rãi kể về chuyện lúc nhỏ của Trần Cảnh cho Hạ Ly nghe từ đầu đến cuối.
"Bé con, bà biết bản thân không sống được bao năm nữa.
Con có thể giúp bà yêu thương chăm sóc tiểu Cảnh hay không?"
Hạ Ly mím chặt môi hai mắt đã sớm đỏ hoe, cô nhẹ gật đầu.
"Xin bà yên tâm."
Lúc tạm biệt bà ngoại ra về suốt dọc đường đi Trần Cảnh luôn cảm thấy Hạ Ly có chỗ không đúng lắm.
Quả nhiên lúc đi qua hoa viên cô bất giác ngừng bước chân, Trần Cảnh cũng ngừng lại xoay người nhìn cô.
"Em sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?"
Anh vừa dứt lời Hạ Ly đã nhào qua ôm chặt lấy anh, nức nở nói:
"Em xin lỗi vì đã không thích anh sớm hơn, em xin lỗi vì không ở cạnh lúc anh khổ sở nhất."
Trần Cảnh hơi ngẩn người khẽ thở dài.
"Bà ngoại kể cho em nghe rồi sao?"
Hạ Ly nghẹn ngào ân một tiếng.
"Anh tiểu Cảnh em yêu anh nhất, dù trên thế giới này không ai yêu anh thì em sẽ yêu anh, thay hết phần của họ."
Trần Cảnh mỉm cười hôn lên vành tai cô, anh khẽ thì thầm.
"Vậy em gả cho anh đi."
"Hả!"
Cảm xúc Hạ Ly đang dâng trào thoáng chốc không phản ứng kịp lời anh nói, Trần Cảnh bỗng quỳ một chân xuống anh như có phép thuật lấy ra một hộp nhẫn đưa đến trước mặt cô.
"Em gả cho anh nhé, làm vợ của anh, ở bên cạnh yêu thương anh đến suốt đời."
Hạ Ly chớp mắt nấc nghẹn một tiếng, đưa tay ra cho anh.
"Lời hứa với anh năm xưa, em sẽ mãi mãi không quên đâu."
Trần Cảnh ôn nhu mỉm cười đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, anh khẽ cúi đầu hôn lên tay cô một nụ hôn thành kính.
Chiếc nhẫn bạch kim hình số 8 trơn bóng không hoạ tiết, số 8 tượng trưng cho một tình yêu không hồi kết.
Anh yêu cô, cả hai đời