“Hãy cho em lý do, để em có chết cũng cam lòng!”
Y Tiêu theo Sở Toàn xuống xe rồi nắm lấy cổ tay đối phương, nỗi sợ mất đi khiến cô mất hết lý trí, lực trên tay càng mạnh hơn, bỗng dưng một mưa lớn ập đến nhưng người kia vẫn không để ý tới cô.
Sở Toàn nhìn hàng mi dày đọng nước của Y Tiêu chất chứa đầy hy vọng lại cảm thấy thương tiếc.
“Chị không chỉ đang hành hạ em, mà còn đang tự dằn vặt chính mình. Chị tự hỏi lòng mình xem, nếu chị dám nói một câu không còn yêu em nữa thì Y Tiêu em sẽ không bao giờ làm phiền chị!”
Sở Toàn im lặng một lúc lâu, nước mưa đã thấm ướt quần áo, thời gian như ngừng trôi, khi cô mở miệng thì đã qua một năm ánh sáng.
“Y Tiêu, lẽ nào đến bây giờ em vẫn không biết vấn đề của chúng ta là ở đâu sao?”
Không phải vì tôi không yêu, ngược lại, tôi biết rằng tình yêu này không nên có, vì vậy tôi phải rời đi.
“Em nghĩ tôi nên đối xử với em như thế nào khi biết em là đạo tặc?”
Sở Toàn thoáng dừng một chút, cau mày vô tình để lộ ra vẻ đau lòng, “Nhất là khi biết em đã gϊếŧ nhiều người như vậy, nhưng tôi lại không hề nghi ngờ mà còn trở thành kẻ đồng lõa. Em bảo tôi nên đối mặt với em thế nào, đối mặt với bản thân ra sao?”
“Nhưng họ đều đáng chết!”
“Không có ai là đáng chết cả. Y Tiêu, em vẫn không hiểu mình sai ở đâu, em khiến tôi cảm thấy rất thất vọng!”
Ánh mắt thương tiếc của Sở Toàn thoáng chốc biến thành hận ý mà chỉ có với trọng phạm hung ác, nhưng lần này cô lại hận người mà bản thân yêu nhất.
“Nếu em không gϊếŧ họ thì họ sẽ gϊếŧ rất nhiều người vô tội và có thể làm chị bị thương.”
“Cho nên em xem bản thân là đấng cứu thế sao?”
Sở Toàn thì thào, giọng điệu đầy khinh thường, “Tội phạm nào cũng có quyền sống trước khi bị xét xử, và chỉ có pháp luật mới đủ tư cách trừng trị họ.”
“Vậy nên chị dùng tòa án tình yêu để xử tử em? Vì sao không cho chúng ta một cơ hội?”
Y Tiêu cúi đầu giữ chặt cổ tay người kia như thể nếu buông ra thì cả thế giới sẽ sụp đổ.
“Em không mong chị sẽ tha thứ nhưng xin chị hãy cho em một cơ hội, em sẽ thay đổi, em sẽ không bao giờ làm chuyện chị không thích, chúng ta có thể rời khỏi đây…”
Y Tiêu luôn kiêu ngạo lại cúi đầu trước ái tình, giọng điệu gần như cầu xin, hạ tôn nghiêm của bản thân để giữ lại người mình yêu nhất. Cô không muốn bản thân sẽ trở thành khách qua đường, cũng không muốn phải tiếc nuối cả đời. Nhưng cô lại vô lực phát hiện nếu mình càng giữ chặt thì người kia sẽ càng vùng vẫy.
“Chị đã nói sẽ cùng em rời khỏi nơi này, chị đã nói sẽ theo em trồng rau nuôi gà, chị đã nói chỉ cần em không buông tay thì chị cũng sẽ không bao giờ buông tay mà.”
Lời thề hẹn trở thành cọng rơm cứu mạng, Y Tiêu giữ chặt không nguyện ý buông ra, “Chúng ta trở lại như trước được không…”
“Tôi nuốt lời…”
Sở Toàn nhíu mày, giọng điệu yếu ớt không phân biệt được đang vui hay đang buồn, cô vừa nói vừa bẻ từng ngón tay cắm vào da thịt ra.
“Y Tiêu, chúng ta không thể quay lại như trước được…” Cô dứt khoát rời đi nhưng lúc vừa xoay người, giọt nước mắt chua xót kia đã phản bội cô.
“Tạ Sở Toàn, chị là một kẻ nói dối, chính chị mới là kẻ đánh cắp trái tim!”
“A!”
Bên tai vang lên tiếng la thảm thiết, trái tim bỗng run lên từng hồi... Nhiều năm sau đó, mỗi khi Sở Toàn nhìn thấy cơn mưa xối xả, tiếng hét tuyệt vọng vẫn còn văng vẳng bên tai, và từ đó trở thành điều cấm kỵ cô không muốn nhắc tới.
Nhưng hiện tại nó không phải là cái cớ để ở lại, nếu đã không thể quay về lúc ban đầu thì hãy buông đôi tay nhau ra, hãy để cô làm đao phủ tàn nhẫn vung dao chặt đứt sợ tơ này.
Khi Tư Vi tìm được Y Tiêu thì người kia đang nằm trong vũng nước, trên người không có hơi thở của người sống, đêm đó Y Tiêu sốt cao nhưng vẫn mơ màng gọi tên người nọ.
“Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, em ấy sẽ chết mất!”
Tư Vi cau mày, cảm xúc bị ức chế, “Em phải đưa em ấy đến bệnh viện!”
Tư Vi đặt đứa bé đang cắn ngón tay xuống rồi vươn tay muốn ôm người đang mê man trên giường nhưng lại bị Tư Hàm ở phía sau ngăn lại.
“Không được, vết thương trên tay em ấy là do súng bắn đấy!”
Mặc dù vụ án đấu súng đã được dập tắt, song không có nghĩa là sự việc đã trôi qua. Cảnh sát đã bao vây bên ngoài chặt chẽ, đến bệnh viện lúc này chẳng khác nào tự thú.
Tư Hàm ra ngoài gọi điện thoại rồi quay trở vào, hai người im lặng chờ đợi thời gian trôi đi, khoảng nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa vang lên, Tư Vi vội vàng ra mở cửa thì trong thấy một ông lão với mái tóc hoa râm đang cầm ô đứng ngoài cửa, nửa vai đã bị mưa làm ướt.
“Ở đây có người bệnh phải không?”
Vị khách không nói câu thứ hai mà chỉ nhấc một hộp thuốc có dấu thập đỏ sau lưng đưa lên trước ngực. Tư Vi thấy vậy lập tức nép sang một bên mời người kia vào phòng, nhưng cô chưa kịp bước vào nhà thì tiếng chuông lại vang lên khiến Tư Vi phải ra mở cửa lần nữa.
Khách đến thêm hai người, cô nhận ra người trước mắt nhưng người theo sau vẫn khiến cô sửng sờ ba giây, sau đó nở nụ cười mời hai vị khách vào cửa.
Cổ Tư Thần không để ý nụ cười đầy ác ý của chủ nhà, thậm chí còn bỏ qua cảm xúc của những người khó xử phía sau mà đi về phía