"Cười một cái!"
Giọng nói lưu manh của đứa nhỏ miệng hôi mùi sữa giống như trà pha với cà phê chồn vậy.
Mạc Tử Ngôn kinh ngạc nhìn cục thịt nhỏ đang chớp chớp đôi mắt vô tội không biết là nên khóc hay nên cười. Không ngờ một nữ vương hô mưa gọi gió khắp thương trường lại bị một đứa con nít mang ra đùa giỡn. Hai người kia trông thấy tổng giám đốc Mạc bị trêu chọc liền cười ra tiếng khiến đối phương cảm thấy bất lực đành trút giận lên gò má của Tiểu Đô Đô.
"Mạc Tử Ngôn, em bao nhiêu tuổi rồi? Đừng tính toán với một đứa con nít chứ!"
Cổ Tư Thần không nhìn nổi cảnh bắt nạt bèn vỗ về cặp móng vuốt sắc bén rồi ôm Tiểu Sắc Lang ra khỏi người Mạc Tử Ngôn. Cô đau lòng nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã bị nhéo đỏ ửng, dáng vẻ đáng thương khiến cô mềm lòng vội vã ôm hôn an ủi. Điều này càng làm tổng giám đốc Mạc ai oán, còn Hạng Tư Vi lại mỉm cười đắc ý vì đã nuôi dưỡng được một đứa con làm nhà họ Hạng nở mặt nở mày. Tư Vi hớn hở vỗ tay gọi Đô Đô.
"Nào con gái, về với mẹ nào!"
"Vậy mà cô vẫn còn cười được, đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn!"
Thừa dịp người đẹp đang giáo huấn mẹ Vi, Tiểu Đô Đô trượt khỏi cái ôm của Cổ Tư Thần rồi loạng choạng chạy về phí Tư Vi.
"Con nhóc này hiểu chuyện quá, mẹ mới nói một lần đã ngoan ngoãn nghe lời rồi!"
Tư Vi bị lên án 'nuôi con mà không biết dạy con' thì có chút không cam lòng. Cô đưa tay bế đứa nhỏ lên rồi đắc ý nói:
"Đứa nhóc này tính tình y chang tôi và Tiêu Tiêu, sau này nhất định sẽ khiến cả trai lẫn gái chết mê chết mệt."
Nói đến Y Tiêu lại khẽ thở dài, "Chỉ mong con vô tư giống mẹ chứ đừng học theo mẹ Tiêu cố chấp yêu để rồi cuối cùng suýt bỏ đi mạng nhỏ!"
Bầu không khí lập tức ngột ngạt lại, tiếng thở dài thay thế tiếng cười nói của đứa trẻ cho đến khi Tư Hàm xuất hiện trước mặt ba người.
"Y Tiêu thế nào rồi?"
Trước câu hỏi của Cổ Tư Thần, Tư Hàm mệt mỏi lắc đầu.
"Vẫn còn sốt và nói mê sảng, tôi thật sự không biết phải làm sao mới tốt cho em ấy. Trong ba đứa trẻ trong nhà, chẳng có đứa nào không làm người ta lo lắng. Season, cô nói tôi nên làm sao bây giờ?"
Hai 'đứa trẻ' đang ngồi ngây ngô nhìn nhau rồi đồng loạt nhún vai trước uy lực của cọp mẹ.
"Còn không phải do cô chiều hư sao!" Cổ Tư Thần nhướng mày, cười cười nói, "Sau này các cô có dự định gì không?"
"Thủ tục nhận con nuôi của Đô Đô đã hoàn tất, chờ Y Tiêu khỏe lại, chúng tôi sẽ trở về Mỹ."
"Y Tiêu bằng lòng đi sao?"
"Không đi thì trói lại bắt đi!" Tư Vi ôm con, khẩu khí như thổ phỉ.
"Trốn tránh không phải là cách, có thể trốn được một tháng, hai tháng, thậm chí là một năm, mười năm, nhưng cô ấy có thể trốn tránh được cả đời không?"
Mảnh ghép ký ức đau thương dần dần được ghép lại hoàn chỉnh trước mắt Cổ Tư Thần.
"Cô ấy lớn rồi, nên học cách đối mặt và giải quyết vấn đề. Nếu bỏ qua cơ hội này, cô ấy sẽ vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ sống dưới sự che chở bảo bọc của các cô thôi!"
Tình yêu đến quá dễ dàng thường sẽ không được quý trọng, tới một ngày nào đó, khi bản thân đã hoàn thành được ước nguyện sống sẽ lại mong muốn ở bên cạnh người mình yêu thương, đó là quy luật được đúc kết từ ngàn xưa, ngay cả người thông minh như Cổ Tư Thần cũng không ngoại lệ. Nếu có thể yêu thương và ở bên cạnh người lúc đầu mình muốn nắm tay trọn đời chính là một điều may mắn. Cổ Tư Thần nhìn bóng hình quen thuộc của người bên trái, đã nhiều năm như trôi qua nhưng đối phương vẫn luôn là người ở cạnh cô, bất kể là thân thể hay tâm trí. Nếu ngay cả mối thù truyền kiếp giữa họ cũng có thể hóa giải, cô không hiểu còn có nút thắt nào không thể giải quyết.
Có lẽ chỉ có hai người trong cuộc mới hiểu và giải được câu đố tình yêu đó. Trong khi Y Tiêu đang phải chịu đựng đủ thứ cực hình về thể xác, thì đao phủ Tạ Sở Toàn lại không thể giải thoát cả về thể xác lẫn tinh thần của bản thân. Mất đi tình yêu, cả thế giới như đứng về phe đối lập, ngay cả bão lớn cũng ập đến liên miên.
Đã nhiều ngày Tạ Sở Toàn dính chặt với ghế sofa êm ái, chìm đắm trong hương thơm quen thuộc, vỏ chai rượu vứt lổng chổng trên sàn nhà. Người trong giấc ngủ cứ chập chờn như bóng ma với sương máu dày đặc trên khuôn mặt. Là nhớ quá nên mơ hay hận nhiều nên mộng?
Mỗi khi tỉnh mộng, tên người kia đã trở thành một điều cấm kỵ sâu sắc, cô không muốn đề cập hay nghĩ đến nữa nhưng vứt bỏ cũng chẳng xong. Lúc