“Tại sao có thể như vậy?”
Y Tiêu không tin vào mắt mình lại đưa tay lên, cảm giác dính dính mới chân thật làm sao, cô đột nhiên bị bóng đen sợ hãi chưa từng có bao trùm.
“Haiz, bị em phát hiện rồi?”
Tư Vi ảm đạm cười nhìn cánh tay của Y Tiêu, khuôn mặt cắt không ra hột máu của cô đã trở nên trắng bệch.
“Tiêu Tiêu, này có xem là bị báo ứng không? Chị không nên sính ngoại mà mặc đồ hở hang, có vẻ như ông trời không phù hộ cho chị a! … Khụ khụ…”
Nghe được tiếng ho khan, Y Tiêu sửng sốt một chút rồi thở phào nhẹ nhõm, cô muốn bắt chước Vi lưu manh ‘mỉm cười cho qua’ nhưng khóe môi chẳng thể nhếch nổi nên đành phải nhướng mày nói.
“Không sao đâu, lỡ lần này thôi, lần sau ủng hộ hàng nội địa cũng không muộn!”
Cô vừa nói chuyện vừa lau vết máu trên khóe miệng người nọ, vì sao rõ ràng là nói giỡn nhưng trong lòng lại khó chịu thế này, hơn nữa còn rất muốn khóc?
“Khụ khụ… Khụ khụ… Không muộn, chắc chắn không muộn…”
Tư Vi mím chặt môi cố gắng kiềm chế cơn ho khan đau đớn, mỗi hơi thở đều là một sự dày vò đau thấu tim gan. Cô không ngừng lau máu trên môi, mặc dù nhớp nháp nhưng vẫn thật ấm nóng.
Tư Vi thất thần nghĩ đến chuyện năm xưa, cô bé mặc chiếc váy trắng dắt tay cô và nói, “Em muốn hai chị làm chị gái của em.” Chính là câu nói đó đã mang cô đi, nửa đời còn lại làm trâu, làm ngựa, làm chị gái, nhưng đáng buồn là từ khi có tình cảm chị em, con nhóc đó chưa bao giờ gọi cô là ‘chị gái’ nữa.
“Tiêu Tiêu, khụ khụ, thương lượng một chút, bây giờ em có thể gọi chị một tiếng ‘chị gái’ được không?” Làm chị cả đời cũng là một may mắn..
“Không được.”
Y Tiêu không bỏ lỡ sự thất vọng thoáng qua trong mắt Tư Vi, “Chờ chúng ta ra khỏi đây, sau đó chị muốn em gọi gì cũng được!” Chỉ cần chị được bình an, muốn em làm gì cũng được, chỉ mong là em vẫn còn cơ hội.
Tư Vi bĩu môi có chút bất mãn. Cô bị thương vậy mà Tiêu Tiêu cũng không chịu chiều cô, Tiểu Loli đáng yêu ngày xưa đã trở thành Tiểu Hồ Ly rồi!
“Y Tiêu, cứu chị, cứu chị, thật là cảm động!”
Ánh đèn lờ mờ đột nhiên sáng lên, âm điệu òm òm khiến người ta buồn nôn những gã vẫn hồn nhiên nói tiếp:
“Nếu sớm biết cô là một kẻ ngu ngốc thì tôi đã không mất công giăng bẫy lớn như thế. Chậc chậc, Vô Ảnh? Tôi thấy nên đổi tên thành Đoản Mệnh thì tốt hơn!”
“Đồ cặn bã!”
Y Tiêu mặc kệ gã đang diễn vở kịch gì, cô nhìn người trong ngực, máu đỏ đã thấm hết vào bộ đồ màu đen không còn vết tích, thảo nào lúc nãy cô không phát giác ra mình đã bị lừa gạt, phải chảy bao nhiêu máu mới ướt áo như vậy. Nghĩ đến đây, Y Tiêu thật muốn tát vào miệng mình.
Người nọ dường như nhìn thấy được sự hối hận trong mắt Y Tiêu, yếu ớt thở dài nói, “Tiêu Tiêu a, sắc… sắc lệnh trí hôn (*)… Chị không trách em… lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa … cơ mà con ruồi đó thật là đáng ghét!”
(*) Sắc lệnh trí hôn – 色令智昏: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ du͙ƈ vọиɠ.
“Được, em sẽ gϊếŧ nó giúp chị rồi mình cùng về nhà!”
Lúc này cô mới rảnh rỗi ngẩng đầu nhìn con ruồi vo ve kia. Người bị trói trên ghế quả nhiên không phải Tạ Sở Toàn, chỉ có cái cằm là giống thôi, ấy vậy mà cô lại tin, tin không hề nghi ngờ, quả thật là ‘sắc lệnh trí hôn’. Cô nhếch môi mỉm cười, không biết là châm biếm bản thân ngu xuẩn hay cười đạo diễn vụng về.
“Giao đồ ra đây, tôi có thể cho cô chết với một cái xác toàn thay.”
Nhìn khuôn mặt đau đớn đến méo mó của Y Tiêu, Trần Kính Hiên cười đắc thắng, không có gì vui hơn khi thấy kẻ thù chết dần chết mòn.
“Không còn nữa rồi, bo mạch chủ đã bị tôi hủy.”
“Không thể!”
Y Tiêu chưa kịp nói xong, gã đàn ông đã tức giận ngắt lời cô. Hai mắt gã bùng cháy cừu hận, nụ cười lãnh đạm của cô càng khiến gã nổi trận lôi đình.
“Vậy hôm nay cô đến đây làm gì, đi nộp mạng sao?”
“Tôi cũng không định sống sót trở về, gϊếŧ một được một, gϊếŧ hai thì được một đôi. Nếu có thể giải quyết các người, tôi sẽ gϊếŧ cho bằng hết!”
Y Tiêu đã dám đến đây thì biết chắc bản thân sẽ không có kết cục tốt, chỉ là lúc này cô đã liên lụy đến người thân. Tư Vi vừa nãy còn kéo cổ áo cô phàn nàn tiếng ruồi kêu lúc này đã hấp hối, hơi thở nặng nề cũng không phải dấu hiệu tốt.
“Vậy sao? Dẫn ra đây!”
Trần Kính Hiên vẫy tay thì có vài người bước ra từ phòng sau, trong số đó có Tạ Sở Toàn. Hai tay cô vẫn bị trói, người phía sau cũng vô tình đẩy lưng đi. Cô sững sờ nhìn thân thể đầy máu của người nọ, nhưng đối phương không nhìn lại cô. Tạ Sở Toàn mấp máy môi nói không nên lời, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, rốt cuộc em ấy vẫn hận cô, nếu không phải vì cô thì hai người kia sẽ không gặp phải chuyện này.
Y Tiêu khẽ nhíu mày nhìn Tạ Sở Toàn bị trói chặt, đúng là ‘thà nhớ nhung chứ không nên gặp mặt’!
“Y Tiêu, cô có thể vô tư chịu chết, nhưng bạn bè và chị em của cô thì sao? Họ đều bị cô làm liên lụy, bản mạch chẳng có ích lợi gì đối với cô, tôi sẽ không làm khó họ.”
“Thả hai người họ ra trước, tôi sẽ đưa bản mạch chủ cho anh. Đừng nhìn tôi như thế, anh nghĩ tôi ngu ngốc đến nỗi mang theo bản mạch đó trên người sao?”
Y Tiêu có thể cảm thấy hơi thở của A Vi càng ngày càng yếu, nhiệt độ cơ thể dần thấp xuống, trong lòng cô càng sợ hãi.
Nhưng Trần Kính Hiên dường như đã phát hiện ra điểm này, gã cũng không nhân nhượng.
“Y Tiêu, cô nghĩ tôi là thằng ngu sao? Bây giờ tôi bắn chết cô, sau đó cùng lắm thì lục tung cả cái thành phố B này lên, chẳng lẽ không tìm được! Tôi có thể đợi, nhưng bạn của cô hình như không thể chờ được.”
“Đồ khốn nạn!”
Cơn tức giận khiến Y Tiêu mất lý trí muốn bắn nát đầu gã, chẳng qua Trần Kính Hiên đã nhìn ra được ý đồ của cô, ‘đùng’ một tiếng, đạn bay ra khỏi nòng súng ghim vào tay phải của Y Tiêu.
“Y Tiêu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Tôi không đành lòng thương tổn em gái của mình, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ quan tâm đến mạng sống của người khác. Tôi nghĩ bạn của cô hẳn là rất đau đớn, hay để tôi tiễn cô ta một đoạn nhé. Bây giờ tôi đếm tới ba, nếu cô không nói bản mạch đang ở đâu thì đừng có trách!” Chết không đáng sợ, sống không bằng chết mới đáng sợ !
“Một!”
“Tiêu Tiêu, em không thể giao nó cho hắn, nhờ nó chúng ta mới có thể sống sót ra ngoài!”
Ý thức bắt đầu mờ dần, trước mắt là bóng tối đen kịt, Tư Vi thở dốc, tay túm chặt cơ thể Y Tiêu, cố gắng giữ tỉnh táo lần cuối.
“Hai!”
“Chị sợ mình không thể ra ngoài được… em phải giúp chị chăm sóc vợ con, nhớ nói với Tư Hàm là chị yêu chị ấy, chỉ mình chị ấy, thật sự,