"A Vi, chị đừng giả bộ ngủ nữa, em nhìn thấy chị mở mắt, mau tỉnh lại, nếu không em sẽ ra đòn sát thủ đó!" Cái gọi là đòn sát thủ chính là gãi lòng bàn chân, ai ngờ đứa lưu manh không sợ trời không sợ đất lại có tử huyệt ở lòng bàn chân. Khi nào cô nằm lì trên giường cúp học, Y Tiêu sẽ dùng chiêu này khiến cô liên tục cầu xin tha thứ.
Cảnh tượng năm xưa như đang hiện ra trước mắt nhưng người kia vẫn yên lặng, "Không, không, Hạng Tư Vi, em không cho phép chị chết! Dù chị có thành quỷ, em cũng sẽ không buông tha!" Cô không tin chị ấy sẽ chết, đánh chết cũng không tin.
Phụ nữ nổi điên vô cùng đáng sợ, không ai dám lên tiếng ngăn cản trước nỗi tuyệt vọng của Y Tiêu, mọi người để mặt cho cô đánh vào người đang bất động kia, sợ rằng người chết rồi lại chết thêm lần nữa.
Y Tiêu nước mắt lưng tròng dùng một tay che trên ngực Tư Vi, tay còn lại đấm vào mu bàn tay kia. Cô không nhớ rõ bản thân đã nói gì, cô cố chấp cho rằng chỉ cần lải nhảy mãi thì đứa lưu manh này sẽ khó chịu mà tỉnh dậy.
"Oa..." Một ngụm máu phun ra bắn lên má của Y Tiêu, "Đau quá..." Tiếng nỉ non nhỏ xíu của người kia tựa như nốt nhạc đẹp đẽ đánh thức mọi người ở đây.
Gã đàn ông ngồi xổm bên cạnh Y Tiêu lập tức cúi xuống đặt tai lên ngực Tư Vi, "Tim đập lại rồi, các anh còn đứng ngây ra đó là gì, mau mang cáng cứu thương khiêng người ra ngoài!"
Một đám người nối đuôi nhau đi ra. Y Tiêu thấy Tư Vi bị người ta khiêng đi, muốn duỗi thẳng thắt lưng và hai chân nhưng vừa đứng dậy lập tức choáng váng suýt nữa ngã sấp mặt, may mà phía sau có người đỡ cô mới phát giác ra lưng đã ướt đẫm mồ hôi, hai tay cũng run lẩy bẩy. Nếu lau hết máu trên mặt sẽ nhìn thấy khuôn mặt tái xanh như quỷ của cô.
"Cháu là Y Tiêu?" Người tra hỏi Y Tiêu là ông sĩ quan trung niên lúc trước, "Là con gái của Y Thiên Tiêu và Hạng Diễn?"
Nghe người trước mặt nhắc đến tên của ba mẹ mình, Y Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, khó nhọc chớp mắt nhìn dáng vẻ của người nọ, không biết là mồ hôi hay nước mắt che mắt cô lại, có cố thế nào cũng không nhìn rõ.
"Chú là Âu Dương Khải Chính, là bạn thân của ba mẹ cháu, chú từng bế cháu khi còn nhở, nhưng có lẽ đã lâu rồi nên cháu không nhớ đâu...", Âu Dương thoáng dừng một chút, thấy cô bé bình tĩnh hơn mới nói tiếp, "Chuyện của ba mẹ cháu... chú có đôi lời muốn nói..."
"Bây giờ cháu chỉ muốn chú cứu bạn của cháu thôi, nhất định phải cứu sống chị ấy, về chuyện chú định nói, chúng ta có thể bàn sau được không?"
Chuyện của ba mẹ là một bí mật cũ xưa, tốt xấu gì thì cô cũng đã đợi suốt bảy năm rồi, nhưng Tư Vi có thể sống hay không mới là điều cô quan tâm nhất.
"Chú sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ cháu ..."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, Cảm..."
Y Tiêu chưa kịp nói tiếng 'cảm ơn' hoàn chỉnh, hai chân mềm nhũn lập tức ngất đi.
Lúc Y Tiêu tỉnh lại đã nằm trên xe cứu thương và đang được nhân viên cứu hộ đang lau máu và xử lý vết thương. Cô khăng khăng đòi gặp Tư Vi, cô sợ bản thân vừa tỉnh lại thì người nọ đã biến mất như không khí. Y Tiêu nóng nảy muốn nhảy khỏi xe, các nhân viên cứu hộ thấy cô gái này điên như bị ma nhập liền ba chân bốn cẳng đè cô lại. Nếu không phải cấp trên đã gửi gắm vào bệnh viện đa khoa thì họ sẽ trực tiếp đưa cô vào viện tâm thần kiểm tra mới an tâm.
"Cô điên cái gì vậy hả? Không bảo vệ được cho bản thân còn bày đặt lo lắng cho người khác, cẩn thận tôi nhốt vào chuồng ngựa vài ngày cho biết.", Y Tiêu bị y sĩ giáo huấn sợ hãi, đành phải ngoan ngoãn băng bó vết thương.
"Chúng tôi đang cố gắng hết sức cứu bạn của cô. Bây giờ cô có nhảy khỏi xe cũng chẳng giúp được gì mà còn gây thêm phiền phức. Nếu ngay cả chuyên gia cũng không giúp được thì cô đi có ích gì không?"
Cô y tá nhỏ hiển nhiên không phải lần đầu tiên nhìn thấy người như Y Tiêu, công tác tư tưởng đã làm rất thuần thục. Nghe lời kia, Y Tiêu quả thật an tĩnh không ít, để cho bọn họ làm gì làm, cô ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Khi xe đến bệnh viện, Y Tiêu không thể nhịn được nữa, cô buộc phải rút kim tiêm ra sau khi bình glucose đã hết một nửa. Sau khi hỏi rất nhiều câu, cô mới tìm thấy phòng phẫu thuật. Người đứng bên ngoài chính là gã đàn ông đó, thấy Y Tiêu máu me đầy người xuất hiện gã cũng không ngăn cản, chỉ kéo cô ngồi xuống một bên.
Bệnh viện này không phải là bệnh viện nổi tiếng nhất trong tỉnh, nhưng nhiều người giàu có chưa chắc đã vào được, vì đây là nơi nổi tiếng dành riêng cho quân đội và chính trị gia. Cô y sĩ kia nói không sai, nếu ngay cả chuyên gia hàng đầu ở đây cũng bất lực với vết thương do đạn bắn của Hạng Tư Vi thì đúng thật là tận số.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi khi kim phút chuyển động, Y Tiêu đều cảm thấy như một năm trôi qua, bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có hai tiếng thở không cùng nhịp bên tai. Đột nhiên, trên hành lang xa xa vang lên tiếng giày cao gót, từ tần số của âm thanh có thể biết người này bước đi rất vội vàng, sàn nhà dưới chân như đang rung chuyển.
Hai người im lặng nhìn người nọ dần dần đến gần, bóng dáng từ mờ ảo chuyển sang rõ ràng. Trông thấy bóng dáng quen