“Chú có thể cho cháu biết họ đã chết như thế nào không?”
Sao lại không thể, đây là quyền lợi của cháu! Âu Dương nhìn thấy Y Tiêu vẫn cứ ôm đĩa CD ngồi dưới đất khóc nức nở, bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất tàn nhẫn. Ông bắt đầu hối hận với quyết định lúc trước, nếu không nói ra thì ít nhất vẫn còn hy vọng, làm sao một đứa nhỏ lại có thể chấp nhận được những chuyện đau thương thế này?
Y Tiêu không chịu nổi áp lực của sự im lặng này, cô hận ba mẹ không nói ra lý do, hận người đàn ông trước mắt đã giữ kín bí mật, cô chỉ muốn biết sự thật thôi mà, khó đến vậy sao?
“Cháu nhất định phải biết!”
Y Tiêu run rẩy đứng lên, ngón tay bấu mạnh lên bàn đến xanh tím, nét mặt tái nhợt dữ tợn.
“Dù chú không nói thì cháu cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn để biết cho bằng được!”
Ông không để tâm lắm đến lời đe dọa trắng trợn này, đối với ông mà nói thì đứa nhóc trước mắt chỉ nhất thời nổi giận mới vậy, nhưng ông cũng không muốn làm khó cô.
“Ngồi xuống đi, chú từ từ kể cho cháu nghe!”
Âu Dương giật giật khóe miệng nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Y Tiêu, ông suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi nói, “Chú và ba của cháu quen nhau trong một dịp tình cờ...”
Ký ức đưa ông quay về những năm tháng tuổi trẻ, mắt ông hơi nheo lại, “Hơn 20 năm trước, một lần tình cờ chú đã gặp ba mẹ của cháu khi làm nhiệm vụ. Lúc đó họ bị hai nhóm người truy đuổi vì một viên ngọc bích có giá trị, bọn chú bắt đắc dĩ giúp nhau rồi trở thành bạn bè. Họ biết thân phận của chú nhưng không để lộ cho ai biết, chú đã từng nhiều lần đề nghị cấp trên bảo vệ họ nhưng không được chấp nhận. Bất quá, khi họ gặp những trường hợp cực kỳ khó khăn, bên chú vẫn sẽ ra tay giúp đỡ, mỗi hành động đều sẽ được đánh dấu và phân bổ rõ ràng, việc hợp tác rất thành công, cho đến vụ tai nạn ngoài ý muốn đó…”
Mặc dù người đàn ông nói một cách mơ hồ, nhưng Y Tiêu vẫn hiểu được ít nhiều, nghe đến hai chữ ‘tai nạn’, chân mày cô nhíu lại.
“Mật danh nhiệm vụ đó là ‘3275’, ‘3275’ là số lưu trữ của một dự án bị hủy bỏ của viện Khoa học Trung Quốc, không ai nghĩ dự án sắp được tiêu hủy lại bị gián điệp đánh cắp, thật ra mục đích rõ ràng là muốn hồi sinh dự án đó lại. Một khi dự án này được hoàn thành, đối với Trung Quốc hay thậm chí với toàn thế giới chính là mối nguy hại vô cùng lớn. Cho nên Tổng cục đương nhiệm đã lập tức quyết định thành lập một đội đặc công với mục tiêu phá hủy tài liệu đó bằng mọi cách. Lúc đó chú đang bận làm nhiệm vụ khác nên cũng không hiểu nhiều. Chú chỉ nghe ba mẹ của cháu đã được đề cử, nhưng thật ra nhiệm vụ này đối với họ không phải là một bài toán phức tạp. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao trong quá trình chấp hành thì phòng nghiên cứu dự án đó đột nhiên bị nổ, toàn bộ tư liệu bị thiêu hủy, tất cả đặc công được phái đi và ba mẹ của cháu cũng không có khả năng trở về…”
“Đây là toàn bộ câu chuyện ngoài ý muốn?”
Y Tiêu nghe Âu Dương nói càng thêm hoang mang về nguyên nhân cái chết của cha mẹ mình, cô không thể buông tha.
“Đây chỉ là một phần của sự thật.”, người đàn ông nói với vẻ mặt khó chịu, “Bọn chú vẫn cho rằng đó là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng ba năm trước, chú đã nhìn thấy đồng nghiệp cũ cũng là đặc công năm đó ở Đông Âu. Tuy ông ta đã thay hình đổi dạng nhưng thói quen không thể lẫn đi đâu được, bón chú chắc chắn chính là ông ta và đã theo dõi một thời gian, nhưng thật đáng tiếc ông ta đã bỏ trốn. Sau đó bọn chú chẳng thể tìm thấy người đó nữa, giống như đã biến mất khỏi thế gian.”
“Ông ta là một kẻ phản bội, và nhiệm vụ đó thực sự chưa hoàn thành. Người đó có lẽ là kẻ sát nhân đã gϊếŧ ba mẹ của cháu, phải không?”
Tuy là hỏi nhưng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông, cuối cùng sự nghi ngờ cũng đã được đã xác nhận.
“Cháu đoán không sai. Cách đây không lâu, bọn chú nghe nói có một số phần tử nguy hiểm khó lường đã bí mật nhúng tay vào dự án nghiên cứu đó. Chú nghĩ chính ông ta đã lừa gạt lấy tài liệu ra và bán cho những người này, nên…”
“Cho nên các người nghĩ đến cháu? Muốn cháu giúp hoàn thành nhiệm vụ mà ba mẹ chưa hoàn thành suốt bảy năm qua?”
Y Tiêu cản lời người nọ, cũng không có dự định cho đối phương cơ hội nói tiếp, “Nếu cháu không đồng ý, các chú sẽ bắt cháu lựa chọn giữa lao tù và công lý, dù cháu có chọn gì đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn phải hy sinh sự tự do của bản thân, cháu có thể sẽ vào tù, cũng có thể sẽ chết một cách không rõ ràng như ba mẹ và có lẽ sẽ không tìm được thi thể, sau đó các chú sẽ cho cháu danh hiệu liệt sĩ?”
“Không, tại sao cháu lại nghĩ như vậy?"
Âu Dương có chút kích động bởi ông thấy rõ sự tuyệt vọng trong mắt Y Tiêu. Ông thật sự đã từng nghĩ sẽ để đứa nhóc này tiếp nhận cây gậy của ba mẹ, và ông đã thử nghiệm kiểm tra năng lực của cô suốt một thời gian dài, nhưng ông chưa từng nghĩ sẽ dùng cách hèn hạ như vậy để bắt cô phục tùng.
“Cháu là con của Thiên Tiêu và Hạng Diễn, cho dù cháu không muốn đi, bọn chú cũng sẽ không ép bức. Nhưng việc cháu làm bao gồm cả việc gϊếŧ người, tuy là bất đắc dĩ nhưng vẫn có hiệu quả nhất định, lãnh đạo chú vẫn hay