Y Tiêu mím môi nhìn người đàn ông trung niên đối diện, các khớp ngón tay cô đan chặt vào nhau, lòng bàn tay toát mồ hôi hột. Có lẽ thấy cô căng thẳng nên người đàn ông đứng dậy rót thêm nước vào ly cô đang cầm.
Hơi nóng bốc lên làm giảm bớt sự ngột ngạt. Y Tiêu hơi ngập ngừng, đôi môi đỏ mọng mấp máy, “Âu Dương tiên sinh…”
“Theo lý thì cháu nên gọi một tiếng chú Âu Dương mới đúng, chú và Thiên Tiêu đã lạy trời kết nghĩa anh em.”
Âu Dương đặt chai nước xuống, nhìn con gái của Y Thiên Tiêu và Hạng Diễn, ký ức trôi về những năm tháng vào sinh ra tử. Khi đó họ vẫn còn trẻ, nhưng nháy mắt cô bé tập nói bi bi bô bô trong tay Hạng Diễn năm nào giờ đã lớn, còn họ…
Thở dài thay cho câu ‘thời gian thấm thoát, cảnh còn người mất!’
“Chú Âu Dương!”
Y Tiêu cúi đầu nhẹ giọng gọi như đang tập quen với cái tên xa lạ.
“Đúng rồi!”
Người đàn ông nheo mắt mỉm cười, vô tình khóe mắt hiện lên những nếp nhăn hiền lành. Ông cẩn thận quan sát cô gái đối diện, sau khi lau đi vết máu đáng sợ trên mặt, cô gái nhỏ xinh xắn y chang mẹ, nhưng ai có thể ngờ đứa con của người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng và thủy chung ấy lại là thủ phạm huyết tẩy toàn bộ bang Thanh Hà.
“Y Tiêu, vụ án Tây giao…”
“Cháu đã gϊếŧ tất cả mọi người, không liên quan đến người khác.”
Y Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Âu Dương không chút sợ hãi.
“Đó là tất cả những gì cháu muốn nói với chú?”
Ông vốn nghĩ đứa trẻ này giống mẹ, nhưng ông đã nhầm. Tính cách của Y Tiêu thật ra rất giống ba, bướng bỉnh và cố chấp, cứng rắn và ngoan cường, “Cháu có hối hận về quyết định lúc đó không?”
Nói không hối hận là giả, nếu không phải vì hành vi tùy hứng làm bậy của cô, nếu không phải cô qua loa hành động thì Tư Vi sẽ không bị liên lụy rồi trọng thương bất tỉnh. Nhưng nếu cô nói hối hận thì hối hận vì đã yêu Tạ Sở Toàn hay hối hận vì đã cứu Tạ Sở Toàn? Nếu lúc đó cô không bỏ trốn thì liệu bây giờ có thể yên tâm thoải mái ngao du thế giới không?
Số phận đã định trước Y Tiêu phải rơi vào tình yêu với Tạ Sở Toàn, và cũng vì cô là Y Tiêu nên sẽ không chạy trốn, “Cháu không hối hận đã gϊếŧ người vì cháu có lý do chính đáng. Nếu phải hối hận, cháu chỉ tiếc kế hoạch này không được hoàn hảo. Nếu có thể, cháu sẽ đưa ra một chiến lược tốt hơn để sống sót trở ra, sẽ không bị chú bắt… Ha ha.”
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt, đùa thôi, nếu có thể thì chỉ mong Tư Vi và mọi người sẽ an toàn rời khỏi chốn thị phi này, cũng tốt, cả nửa đời hành tẩu, cô chưa từng nếm thử qua mùi vị tù tội, có lẽ nên suy nghĩ về nó một chút…
“Nhóc con muốn tự mình gánh hết trách nhiệm? Giống, cực kỳ giống! Kỳ thực khi cháu mới bước chân vào thành phố này, hay thậm chí khi mới bước chân vào Trung Quốc, bọn chú đã để ý đến ngay. Ngay từ vụ ‘nước mắt thiên sứ’, ‘án ma túy’, ‘sát thủ Việt’ và ‘thảm án ở Tây giao’. Cháu có nhớ hàng loạt chiếc Q7 cùng màu đột nhiên xuất hiện trên đường phố ngày hôm ấy chứ?”
Âu Dương thấy cô gái vẫn im lặng, trên mặt không có chút kinh ngạc nào. Không phải là cô không khiếp sợ, chỉ là cô che giấu quá tốt thôi, các cô đã làm rất nhiều chuyện nhưng cảnh sát vẫn không hành động, có thể thấy rằng ông chú này có kế hoạch khác.
“Trần Kính Hiên đã chết, Trịnh Khải đã bị bắt giam, Edward và Alice cũng đang trong tầm kiểm soát và sẽ sớm bị Interpol dẫn độ về nước, chỉ là hiện tại bọn chú vẫn còn thiếu bằng chứng quan trọng để buộc tội.”
“Không biết cái này có đủ quan trọng không?” Y Tiêu lấy từ trong túi ra một cái hộp hình chữ nhật và mở ra, “Mạch chủ được chôn ở vườn hoa phía sau biệt thự của Trần Kính Hiên …”
“Thảo nào lục tung cả thành phố B vẫn tìm không được… Nhóc con này…” Người đàn ông bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng ánh mắt lại có phần tán thưởng.
“Cháu đã cho chú tất cả những gì chú muốn. Chú có thể cho cháu biết ba mẹ cháu bây giờ đang ở đâu không?”
“Bọn họ…”
Âu Dương càng nhíu chặt mày nhìn chằm chằm đứa trẻ ngồi đối diện, tướng lĩnh đã từng chỉ huy trên chiến trường một thời không biết nên làm sao mở miệng, ông suy nghĩ một lúc lâu mới nói, “Cháu xem cái này xong sẽ hiểu!”
Âu Dương lấy từ túi ra một chiếc hộp to hơn của Y Tiêu một chút, bên trong là một đĩa ghi hình. Ông nói xong liền đi ra góc nhỏ ở phòng khách rồi tiện tay khép nhẹ cửa lại, ông đi tới hàng lang lấy ra hộp thuốc lá rồi châm một điếu hút, lồng ngực căng cứng.
Bên trong cánh cửa, Y siết chặt đĩa trong tay không dám đưa vào máy tính. Cô sợ, kỳ thực khi thấy người nọ ấp a ấp úng cô đã đoán được phần nào, nhưng cô vẫn không đủ dũng khí để đón nhận sự thật tàn khốc đó.
Chẳng qua bao lâu, Y Tiêu hít một hơi thật sâu, run rẩy đặt đĩa CD vào máy tính, bên tai truyền đến tiếng quay ‘xèo xèo’, có thể nghe rõ tiếng thở, rất nhanh đã phát ra hình ảnh. Y Tiêu khoanh tay nhìn chăm chú vào màn hình. Lúc đầu, màn hình hoàn toàn tối đen, và chỉ nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ.
“Thiên Tiêu, anh chỉnh ngay chưa? Mười phút rồi đó! Em không ngồi yên được nữa đâu.”
“Tới đây, góc máy không ngay ngắn thì em sẽ không đẹp đâu, sẽ bị ba bông hoa nhỏ nhà chúng ta cười chê nữa.”
Màn ảnh vừa chuyển cảnh, một cặp nam nữ hiện ra. Người đàn ông cao ráo, đẹp trai, chiếc mũi cao và đôi mắt xanh đen khác thường. Người phụ nữ thù trông khí chất và trưởng thành hơn Y Tiêu, đôi này chính là ba mẹ của Y Tiêu.
“Ngồi thẳng thế làm gì? Đây là quay phim chứ không phải chụp ảnh đâu.”
“Xùy!! Anh không thể nói điều gì đó tử tế sao? Đồ xui xẻo!”
“Đừng có đùa giỡn, bọn trẻ đang xem đấy!”, Hạng Diễn nhăn mặt dùng cùi chỏ đánh mạnh vào ngực người bên cạnh, sau đó liếc mắt nhìn ống kính, “Nói gì đi!”
“Anh, anh hồi hộp…”
“Có gì mà hồi hộp? Cũng không phải lần đầu tiên. Họ Y kia, em cho anh dân chủ không chịu, đòi em phải độc tài mới chịu sao! Đi sang một bên đi, đừng có cản trở em nói chuyện với mấy đứa nhỏ!”
Người phụ nữ xinh đẹp đẩy người đàn ông qua một bên, một mình chiếm toàn bộ màn hình, “Mấy cục cưng của mẹ, mẹ vốn không muốn mấy đứa xem được đĩa này, cũng không muốn mấy đứa nghe được những gì mẹ nói hôm nay,