“Em muốn đi chết cũng không định nói cho chị biết thì tại sao chị lại không trách em?!”
Nhìn đôi mắt sắc bén của Tư Hàm, Y Tiêu liền cúi đầu không dám nhìn cô, nhưng cử chỉ vụng về đó há có thể qua mắt được Hàm nữ vương.
“Hai chị không thể đối xử tốt với em sao? Tốt xấu gì thì A Vi cũng đã chết vì em một lần, hay do lần trước bị chị đánh nên em không còn muốn công nhận tình cảm gia đình nhiều năm nay nữa?”
“Không, không phải.
Nước mắt không thể kìm chế được nữa tuôn trào trong vui sướng, tiếng nức nở cũng to dần sau hai câu ‘không, không phải’. Mặc dù người nghe khó chịu nhưng vẫn mềm lòng không ít.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc!”
Tư Hàm lần mò khắp người tìm không ra tờ khăn giấy, đành phải hy sinh tay áo, “Lớn rồi còn khóc nhè, để người khác trông thấy còn tưởng chị bắt nạt em đi!”
“Em… em không có…”
Y Tiêu nỗ lực hít mũi rồi nhìn xung quanh, có lẽ hôm nay không phải ngày nghỉ nên công viên khá vắng người, chỉ có vài ông bà già tản bộ, nhưng việc một cô gái xinh đẹp to lớn ôm ấp một người phụ nữ không khỏi khiến cho mấy vị bô lão này nổi lên tâm tư nhiều chuyện. Y Tiêu đỏ mặt xấu hổ rời khỏi ngực Tư Hàm.
Nói chung là ‘vòi nước’ đã bị ngăn chặn, mặc dù ống tay áo ướt nhẹp nhưng Tư Hàm chỉ có thể tự nhận xui xẻo, ai bảo cô dưỡng ra một đứa con nít có trái tim pha lê làm chi, trách ai bây giờ?!
“Em không còn mặt mũi nào để gặp chị…” Hai người ngồi ở trên ghế dài, Y Tiêu trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, “Lúc đó em nghĩ có lẽ rời khỏi các chị thì mới tốt.”
“Vậy nên em thừa dịp bọn chị không hay biết rồi tự mình đi nộp mạng cho yên tĩnh, đúng không?”
Tư Hàm vừa nói vừa nhìn người ngồi bên cạnh, thấy đối phương cúi đầu im lặng nhìn viên đá dưới chân liền biết bản thân đã nói trúng tâm sự. Cô ảo não một lúc mới cất cao giọng nói:
“Y Tiêu, em hỏi chị thấy em có gì tốt, em lúc nào cũng nói ‘em nghĩ’ như thế này, ‘em nghĩ’ như thế kia, em có biết hai chữ đó đại biểu cho gì không? Nó đại biểu cho ‘cái tôi’, nói trắng ra chính là ích kỷ! Em có bao giờ đặt mình vào góc độ của chị và A Vi để suy nghĩ không? Nếu em ra đi không lời từ biệt như thế, lỡ như thật sự một đi không trở lại thì bọn chị nên làm gì bây giờ? Chị sẽ cho rằng do chị ép em đi để rồi hại chết em mà áy náy cả đời, đến lúc đó em bảo chị phải làm sao đối mặt với ba mẹ đã khuất?”
Y Tiêu cúi đầu không nói gì, lời nói của Tư Hàm vẫn văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ như một mũi kiếm sắc bén đâm vào tim khiến người ta đau đớn không chịu nổi. Cô bắt đầu bối rối và do dự, rõ ràng cô không muốn làm tổn thương ai cả nhưng cuối cùng mọi người lại bị chính cô làm tổn thương. Tạ Sở Toàn như vậy, Tư Vi như vậy, Tư Hàm cũng như vậy…
Đến tột cùng là ông Trời không cho cô toại nguyện hay bản thân cô thật sự đã sai?
“Y Tiêu, không biết là do chị quá nặng lời hay vì em cảm thấy oan ức, nhưng chị không phải ‘khởi binh vấn tội’ em đâu. Nói thật, hôm đó đánh em xong chị cũng không thấy khá hơn chút nào. Chị chỉ muốn nói với em một câu ‘đặt bản thân vào vị trí của chị mà suy nghĩ’, đừng đoạt mất quyền lợi của bọn chị. Y Tiêu, em có xem chị và A Vi là người nhà không?"
Tư Hàm chăm chú nhìn người trước mặt, nhất cử nhất động của người này đều không thể thoát khỏi tầm mắt của cô, đương nhiên sẽ không bỏ qua vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Đương nhiên chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, từ lúc em hiểu chuyện đã xem hai chị như ruột thịt rồi, bây giờ ba mẹ đã ra đi, em cũng chỉ còn lại chị …” Y Tiêu xúc động nói đến nỗi nước mắt không kìm được mà ướt nhòe.
Mắt thấy mưa bão sắp đến trong đôi mắt kia, Tư Hàm bất lực quát một tiếng, “Đừng có khóc! Ai cho em khóc? Muốn khóc cũng phải chờ báo thù xong cho ba mẹ rồi hãy khóc cho đã!”
Hôm nay Y Tiêu tựa hồ vô cùng nhạy cảm, đột nhiên trở thành bản sao của Lâm muội muội. Nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ, nhưng dùng nhiều quá cũng không tốt. Y Tiêu không thích bản thân yếu đuối như thế, muốn báo thù nhất định phải mạnh mẽ.
“Y Tiêu, nếu em xem bọn chị là người nhà, vì sao bản thân lại mạo hiểm đi cứu Tạ Sở Toàn? Em có biết khi đó ở sân bay, bọn chị nhìn theo bóng lưng rời đi của em có cảm giác thế nào không? Mặc dù chị không chấp nhận em đổi mạng vì Tạ Sở Toàn, nhưng nếu em có thể thương lượng trước, bọn chị tuyệt đối không ngăn cản em đi cứu người, cũng có thể sẽ có biện pháp giải quyết tốt hơn, không đến mức như như bây giờ… Nói thật, nếu lần này Tư Vi có chuyện gì thì có lẽ chị sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho em, như vậy em có thể sống tốt không? Dẫu chị có đánh em thì với tính khí của em, liệu em có chịu nói chuyện của ba mẹ ra cho bọn chị biết không?”
Tư Hàm tuy là hỏi, nhưng cũng không cho Y Tiêu cơ hội trả lời, “Ba mẹ không phải của riêng mình em.