"Tư Vi..."
Y Tiêu nhìn trước mắt, vết thương khiến sắc mặt cô trở nên tái nhợt lạ thường. Tuy giờ đang là mùa ẩm ướt nhất trong năm nhưng thần sắc cô trông rất ảm đạm, nhìn sờ sơ liền có thể thấy đôi môi khô nứt nẻ. 'Hoa Hồ Điệp' vốn hoạt bát năng động thuở nào lại dám lộ ra trạng thái bệnh hoạn trước mặt người khác sao?
Trái tim Y Tiêu đột nhiên đau nhói, ký ức như quay trở lại khoảnh khắc người kia vô hồ nằm bất động trên mặt đất mặc cô la hét khàn cả họng và một giọng nói mơ hồ vang lên bên tai, "Cô ấy đã..."
Cảm giác đất trời vỡ tan ngay lập tức át đi hơi thở, ký ức đó như một 'dấu vết' hằn sâu trong cơ thể từng giây từng phút nhắc nhở bản thân vĩnh viễn không được quên, phải luôn nghĩ về nó giống như một sự dày vò.
Hôm nay nhìn thấy một người yếu ớt như vậy, 'dấu vết' bị chôn sâu trong cơ thể lại bị đánh thức, cảm giác tội lỗi như cắn xe thần kinh Y Tiêu.
"Sao em còn chưa dám vào?"
Tư Hàm bước tới cửa dùng cùi chỏ đập mạnh vào Y Tiêu rồi nói nhỏ bên tai cô, "Không cho em thăm thì tối nào cũng trốn đến đây nhìn lén. Bây giờ được phép vào lại không chịu?"
Nữ vương hài lòng nhìn vẻ mặt gượng gạo của Y Tiêu, "Cổ em dài hơn rồi đó, mấy ngày nay không có ai đấu võ mồm nên em ấy cũng chán, em vào chơi chút đi, thuận tiện trông em ấy dùm chị một lát, chị đi lấy chậu nước đã. Nhớ đừng có náo loạn, bằng không chị chặt đầu hai đứa!"
Người đứng ở cửa và người nằm trên giường đồng thời run rẩy, Y Tiêu nghiêng người nhường đường cho Tư Hàm, sau khi nhìn thấy chị gái đã đi xa, cô mới đóng cửa lại và di chuyển đến giường từng bước một.
Tư Vi thấy "Tiêu lớn mật" ngày nào biến thành đứa con nít nhát gan không khỏi buồn cười nhưng lại cố kìm nén. Để hợp với tình hình, cô còn cố ý nghiêng đầu sang một bên không thèm nhìn người kia. Cô không định sẽ dễ dàng tha cho oắt con khốn kiếp đó.
Nhịn cười rất dễ bị nội thương, Tư Vi nín nhịn khó thở gần chết, nhưng trong mắt Y Tiêu lại là một ... cảnh tượng khác. Quả nhiên A Vi rất hận cô, thậm chí không thèm nhìn cô một cái nữa. Bầu không khí nhất thời trầm mặc, Y Tiêu vẫn luôn theo dõi sắc mặt của đối phương, thật lâu sau mới tiến lên thêm một bước.
Tư Vi cắn môi, đuôi lông mày nhíu thành một cục, thầm than quả nhiên giả vờ thâm trầm cũng không dễ làm. Lúc này mà cười thì vợ sẽ chửi mình 'lật mặt' nhưng làm sao mà nín được nữa. Người ta nói con người có ba cái gấp, nhưng xem ra hôm nay phải thêm 'nín cười' vào! Tư Vi đang chịu đựng cơn đau trên quai hàm thì đột nhiên tay áo bị kéo kéo.
"A Vi... Xin lỗi..."
Tư Vi kinh hãi quay lại nhìn người phụ nữ vừa nói 'xin lỗi', con oắt trời ơi này hiển nhiên đã nói xin lỗi cô, muốn Y Tiêu nói ra hai chữ đó còn khó hơn lợn nái leo cây, em ấy có uống nhằm thuốc không?
"A Vi, em..."
Y Tiêu quay quay ngón tay, dáng vẻ như đứa trẻ mới về làm dâu nhà mẹ chồng. Lần này cô rốt cuộc đã nếm trải cảm giác hụt hơi của anh hùng, sau đó mở to mắt như chiến sĩ sắp sửa hy sinh hùng hồn nói với Tư Vi.
"Em xin lỗi chị, thiếu chút đã làm chị... chị muốn đánh muốn chửi gì em cũng được, nhưng xin đừng không để ý tới em..."
Bà đây từng đụng đến đầu ngón tay em chưa mà kêu đánh với chử? Tất nhiên chị rất thích làm phần tử bạo lực lắm. Tư Vi nói thầm trong lòng, cô cảm thấy thương xót khi nhìn thấy dáng vẻ cẩn trọng của Y Tiêu hôm nay, nhưng miệng lại nói khác.
"Dừng lại, Y Tiêu à Y Tiêu, em muốn chị... Khụ khụ... Tha thứ cho em... Khụ khụ... Cũng phải cho chị thấy... Khụ... thành ý của em chứ. Em... em đã quên chính em ngày đó... Khụ... đã hứa với chị điều gì rồi sao?"
Y Tiêu thấy người kia ho khan đến khó chịu liền vội vã vuốt lưng, song đối phương lại nghiêng người tránh đi. Tay cô thoáng dừng một chút rồi lại vuốt tiếp, lần này Tư Vi không cự tuyệt, có lẽ đứa lưu manh trời sinh không thể giả vờ được lâu.
Tiếng ho chói tai làm cho khuôn mặt tái nhợt có chút ửng hồng, chỉ là máu đỏ tươi khi ho như ngọn lửa thêu đốt mắt cô.
"A Vi, sao có thể như thế này?"
Y Tiêu không thể tin vào mắt mình, tim đau nhức như bị kim đâm. Cô cảm thấy mình đã bước vào vực sâu của địa ngục, trong lòng tựa hồ bị ngàn vạn con kiến gặm xé, cuối cùng vỡ tan tành.
"... Em... em đi gọi bác sĩ..."
Y Tiêu bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ, lý trí còn chưa trở về, đôi môi run run, theo bản năng chạy nhanh ra ngoài nhưng lại bất ngờ bị người trên giường túm lấy góc áo.
"Chị không sao, khụ khụ... Không chết được, bác sĩ nói chị huyết khí bị nghẽn nên phải chảy ra chút máu... Không sao, không... sao!"
Điều này đương nhiên không phải sự thật, vết thương ở phối khiến Tư Vi rất khó hô hấp, đôi lúc còn biểu hiệu nguy kịch giống 'bệnh lao', ho ra máu cũng chẳng có gì lạ. Tuy Y Tiêu nghe bác sĩ nói sẽ có di chứng, nhưng cô chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế. Theo tình hình hiện nay, cơ thể của Tư Vi xem như đã bị phế, đừng nói là khôi phục thân thủ, dù cho dưỡng tốt dăm ba năm cũng không thể phục hồi thể chất như người bình thường. Nghĩ đến đây, chóp mũi cô chợt đau xót, muốn khóc nhưng bỗng nhiên nhớ tới lời Tư Hàm nói nên đành nuốt nước mắt vào lòng, trấn áp lồng ngực.
"A Vi, em biết đã muộn khi nói điều này nhưng em không biết làm sao để bù đắp cơ thể khỏe mạnh cho chị, nếu có thể, em hy vọng người bị thương là em chứ không phải chị..."
"Đồ khốn, đồ ngốc! Khụ khụ ..."
Tư Vi che miệng nuốt vị ngọt tanh tưởi vào yết hầu, cô nhíu hai lông mày xinh đẹp lại, sắc mặt ửng đỏ, gian nan nói, "Chị cứu em không phải vì muốn em cảm ơn, cũng không phải để em áy náy! Nói trắng ra thì chúng ta là người một nhà, cứu em là nghĩa vụ của chị, nếu có thể quay ngược thời gian thì chị vẫn cứu em lần nữa, có chết cũng không hối hận. Chị nghĩ nếu lúc đó chị là em thì em cũng sẽ chiến đấu quên mình để cứu chị, chỉ là lần này ông Trời cho chị cơ hội thôi, cho nên Y Tiêu em thật sự không nợ chị bất cứ điều gì cả ..."
Có lẽ quá kích động