Màn đêm tĩnh lặng là cô đơn, là hoang vắng, nhưng khi bị bóng đen che khuất đỉnh đầu, bản thân Y Tiêu cũng không biết lòng mình có cảm giác gì. Người đó lặng lẽ vô thanh vô thức đến như một bóng ma, sau đó lại khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh cô, nếu không phải nghe thấy tiếng cát xào xạc, Y Tiêu chỉ cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Lúc cặp đôi bảo bối ở bệnh viện đang ‘giao chiến kịch liệt’ thì hai kẻ địch bên này lại im hơi lặng tiếng làm cơn gió đêm vốn mát mẻ cũng trở nên lạnh thấu.
Liếc mắt thấy Tạ Sở Toàn bên cạnh đang khoanh tay ngẩng cao đầu lên bầu trời, Y Tiêu bỉu môi quay lại không nhìn nữa. Cô nhắm mắt loại bỏ tạp niệm, lẳng lặng lắng nghe biển cả. Cô đang học cách quên, quên đi hạnh phúc, đau khổ và phiền não. Cô mong bản thân có thể thản nhiên đối mặt với mọi thứ nhưng đó là cả một quá trình đấu tranh nội tâm, quá khứ vẫn sẽ thường hay xuất hiện trong đầu, có lẽ người kia đã trở thành một ký ức không thể xóa nhòa.
“Y Tiêu, thật muốn cùng em già đi…” Và cùng ngắm sao như thế đến bạc đầu, không cần để ý tới ân ân oán oán, phải trái đúng sai, tháo gỡ những vướng mắc giữa chúng ta, chỉ cần có thể cùng nhau già đi.
Y Tiêu không nói gì, cùng ngắm sao cho đến khi đầu bạc xem ra là chuyện rất lãng mạn! Nếu hai tháng trước người kia có thể thổ lộ được lời thâm tình này thì cô nhất định sẽ rất vui vẻ đồng ý không chút do dự, nhưng hôm nay…
Ngày mai sẽ ra sao, là sống hay chết? Không ai có thể chắc chắn, chúng ta còn có tư cách ở đây ‘phong hoa tuyết nguyệt’ ư?
Tạ Sở Toàn hơi thất vọng khi người kia không có phản ứng, sau đó lại thấy Y Tiêu nhắm mắt lại, nghĩ là em ấy đã ngủ quên liền cởϊ áσ khoác lên người đối phương. Vừa mới chạm vào cơ thể, Y Tiêu lập tức mở mắt, hai mắt mở thật to tựa như ngôi sao sáng trên bầu trời, rực rỡ, quyến rũ.
Tạ Sở Toàn kinh ngạc nhìn người đối diện, đột nhiên cô cảm thấy mình đã say, kìm lòng không được mà trực tiếp bò lên người Y Tiêu rồi vươn tay nhẹ nhàng chạm nhẹ lên từng sợi tóc, lông mày, chóp mũi, cuối cùng lưu luyến trên đôi môi đỏ mọng, xúc cảm mềm mại khiến người ta khát vọng.
“Tạ Sở Toàn…”
“Hửm?”
Ngay lúc Tạ Sở Toàn đang định hôn lên cánh hoa mềm mại thì tiếng gọi khẽ khiến người đang mê muội lập tức tỉnh táo lại.
“Tạ Sở Toàn, đừng dây dưa nữa, tôi mệt lắm rồi, chúng ta buông tay nhau đi!”
Y Tiêu nói với vẻ mặt bình thản nhưng viền mắt lại có nước chảy dài xuống cổ rồi rơi xuống cát. Đối với tình yêu mãnh liệt này, cô vốn nghĩ chỉ cần hai người kiên trì là đủ nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi sự an bài của số phận.
“Chị biết em mệt mỏi, lúc trước là em theo đuổi chị, bây giờ đến lượt chị theo đuổi em, trả lại hết cho em…”
Tạ Sở Toàn vuốt ve khuôn mặt trong lòng bàn tay, dịu dàng lau đi nước mắt lạnh lẽo, chất lỏng theo đầu ngón tay chạm vào tận đáy lòng khiến thân thể bất giác run rẩy.
“Rốt cuộc chị phải làm thế nào thì em mới hết thương tâm, mới không khóc nữa…”
“Buông… tránh xa tôi càng xa càng tốt. Tạ Sở Toàn, từ khi chúng ta bên nhau, tôi cũng không biết bản thân đã rơi bao nhiêu nước mắt vì chị. Trước đây tôi không phải như thế, tôi nghĩ nước mắt cả đời đều đã cạn khô rồi, đây có thể là giọt nước mắt cuối cùng. Duyên phận của chúng ta đã cạn, sau này tôi sẽ không rơi nửa giọt nước mắt nào vì chị nữa!”
“Y Tiêu, em có thể trừng phạt chị thế nào cũng được, nhưng em không thể bảo chị rời xa em. Chị không làm được, thực sự không thể làm được …”
Nỗi sợ mất đi chiếm lấy lý trí khiến cô bất chấp kéo hai vai Y Tiêu ôm vào trong lòng, “Đừng rời xa chị, em muốn gì cũng được, nhưng xin đừng bỏ rơi chị…”
Một người là nước mắt cô độc, hai người là nước mắt chia ly, một nóng một lạnh hòa vào nhau chính tạo thành nhiệt độ vừa phải.
“Ngày đó tôi đi cứu chị, đối mặt với Trần Kính Hiên, tôi nghĩ dù súng của anh ta gϊếŧ tôi thì hoặc là chị hoặc là chúng ta đều có thể được giải thoát. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ sống sót trở ra, dù chị có tin hay không, lúc đó tôi thật sự chỉ muốn đi chết, nhưng A Vi vì cứu tôi mà suýt mất mạng. Tôi tự nhủ bản thân nhất định phải sống tốt, coi như là vì A Vi cũng được, tôi muốn sống cho gia đình của mình. Tạ